Chân Ái Vĩnh Hằng

Editor: Thủy Nhược Lam

Tôi đương nhiên không thể nói là tôi biết Dự Ngôn Thuật, hoặc là tôi xuyên không đến. Nói như vậy ai cũng sẽ nhìn tôi như tên điên, chỉ có thể lấy cái âm mưu kia của Cal ra để lừa người. Gắt gao cắn chặt đây là âm mưu của nhân sĩ thượng tầng, để cho Andrew coi trọng, việc ông ấy có thể làm so với tôi thì nhiều hơn, ông ấy là nhà thiết kế của con thuyền, nếu ông ấy muốn cứu con thuyền này thì ông ấy có thể lập tức nghĩ ra một đống cách.

"Chuyện này sẽ không xảy ra, đây là một con thuyền hoàn toàn mới, là tác phẩm ưu tú nhất chúng tôi tạo ra, công ty White Star Line cho dù có như thế nào cũng sẽ không hi sinh nó." Andrew cũng bị tôi làm tức giận, dù ông ấy cố giữ phong độ thân sĩ của mình, cũng đứng lên, dùng tư thế của tôi đè tay lên bản vẽ.

Chúng tôi không ai nhường ai nhìn đối phương, đều có thể nhìn thấy cố chấp cùng điên cuồng trong mắt người kia.

Rose và Jack ngồi ở một bên, chen cũng không chen miệng vào giữa chúng tôi được, mặt kinh ngạc.

"Nhưng ông không thể phủ nhận là có âm mưu như vậy, tôi là hành khách của con thuyền này, tôi có quyền đi thăm dò chứng cứ, đi giải quyết tai họa ngầm liên quan đến tính mạng này. Andrew tiên sinh, kế hoạch công ty White Star Line lừa bịp tống tiền tiền bảo hiểm chân thật đã từng tồn tại, ông không thể thuyết phục tôi không nhìn thấy bản kế hoạch này." Quản nó là Olympic hay là Titanic, chỉ cần âm mưu này từng có họp hội nghị, như vậy tôi sẽ chết cắn không tha, cái lý do gì đều tốt, để RMS Titanic di chuyển chậm lại, cho dù là chậm một phút đồng hồ để thuyền có thời gian lảng tránh khối băng cũng là tôi thắng.

Tôi không thể đi tìm thuyền trưởng, bởi vì ông ấy sẽ không để ý tới tôi. Tôi cũng không có khả năng đi tìm Ismay, hắn chỉ tìm cách giết tôi. Chỉ có Andrew, vô luận đối mặt là ai, ông ấy đều sẽ khiêm tốn dừng bước chân để nghe nhu cầu.

Andrew không thể tin được nhìn tôi, có thể là ông ấy cảm thấy lời nói của tôi quái đản không thể lí giải. Điều này làm cho ông ấy lo âu dùng ngón tay gõ bàn, chau mày, sau đó ông ấy hoài nghi hỏi: "Tin tức của cô đến từ nơi nào? Loại chuyện này tôi sẽ không tin tưởng cô, Emily."

Nơi tin tức truyền ra. Tôi khó chịu lấy tay xoa nhẹ trán, tay đầy mồ hôi, lúc nhìn Andrew trước mắt từng chút từng chút biến thành màu đen. Đèn thủy tinh treo trong phòng phát ra ánh sáng mãnh liệt làm tôi cảm nhận thấy áp lực vô hình, tôi phát hiện mình đã đánh giá quá cao tố chất thân thể này, cảm giác thái sơn áp đỉnh này là do ba tháng bôn ba bên ngoài bây giờ mới bùng phát. Một khi ngã xuống, cũng khó mà đứng lên được nữa.

Ta mỏi mệt không chịu nổi nói với ông ấy: "Tin tức là chân thật, ông chỉ cần đi thăm dò chứng cứ sẽ có dấu vết." Ngay cả California cũng chưa trở về, liền chứng minh Caledon Hockley cho công ty White Star Line một khoản tiền lớn trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên bọn họ mới không thu thập sạch sẽ chứng cứ phạm tội.

"Không, cô phải nói với tôi, bằng không tôi cũng sẽ không vì một lời nói của cô mà đi gây chiến một bên." Andrew cự tuyệt tin tức của tôi, kinh hoàng trên mặt ông ấy rõ ràng, lý trí cùng tình cảm đan vào làm ánh mắt tràn đầy sự giãy dụa, cuối cùng dừng lại trên người tôi, biến thành thái độ cường ngạnh cầu chứng thực.

Tôi ngay cả vé tàu cũng là do cướp của người khác, đi nơi nào tìm cái nơi truyền ra tin tức để lấy chứng cứ cho ông ấy xem chứ. Hơn nữa theo cách nói của tên Cal kia, công ty White Star Line trong thời gian ngắn đã thoát khỏi nguy cơ tài chính, cho nên kế hoạch dùng Olympic thay thế lần này đã sinh non, không có người tin tưởng RMS Titanic sẽ chìm, bởi vì không có người có ý định đụng núi băng. Nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ gặp chuyện, mà ngoài ý muốn là chuyện này sẽ chẳng có ai tin, tôi chỉ có thể cắn chặt cái âm mưu này không buông.

"Cho dù công ty White Star Line thật sự có lập ra âm mưu đáng sợ này, cô cũng không có khả năng biết, cô chỉ là một đứa trẻ, chú của cô và công ty White Star Line có quan hệ gì?" Ông ấy trực tiếp nhận định cái tin tức này là do vị chú từ hư không của tôi nói, nếu chờ ông ấy phục hồi tinh thần đi tra hỏi danh sách hành khách, như vậy đừng nói chú, ngay cả tôi cũng không tồn tại.

Tôi nỗ lực vận chuyển đầu óc đang trì trệ, phát hiện ngay cả thể lực cũng dùng gần hết, tay chống đỡ mặt bàn cũng lung lay sắp ngã. Sau đó tôi hốt hoảng nghe được tiếng nói của mình, "Lão... Lão tình nhân."


Một lúc hàm hồ, chờ tôi nỗ lực thanh tỉnh một chút, mới phát hiện hiện trường yên tĩnh đáng sợ. Jack dùng biểu cảm hết sức kinh ngạc nhìn tôi, mà Rose cũng phảng phất như nghe thấy một chuyện bí mật rất lớn, mặt không thể tin được. Andrew tạm dừng vài giây mới mở miệng, "Cô muốn nói, tin tức đến từ Caledon Hockley tiên sinh?"

Cal... Hockley?

Tôi khó khăn hồi tưởng lời nói vừa ra khỏi miệng, cảm giác như có cái gì đó ùa đến, sau đó tôi chậm rãi nhớ tới. Tôi và Cal là lão... Lão tình nhân!

Bất tri bất giác lại lợi dụng anh một lần, tẩy trắng cũng không tẩy được nữa. Tôi lập tức xoa nhẹ mặt, không chút do dự gật đầu, lão tình nhân thì lão tình nhân, tuy nhiên nhìn ánh mắt của Jack và Rose, phỏng chừng cho dù nhảy đến Đại Tây Dương cũng không thể tẩy trắng được tầng quan hệ giả dối giữa tôi và Cal.

"Anh ấy nói với tôi." Tôi ra lời thề son sắt nói, dù sao nó cũng không tính là nói dối, quả thật là anh nói với tôi.

"Ismay và anh ta đều ở trên thuyền, tuy rằng nói như vậy thật thất lễ, nhưng nếu âm mưu này là chân thật, như vậy bọn họ sẽ không lên thuyền." Andrew đặc biệt hiểu biết bản tính đám thương nhân tự tư tự lợi kia, ông ấy thành khẩn đánh giá, "Bọn họ đều là thương nhân, sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng của mình đâu."

Thật sự là không thể qua mặt được, ông ấy nhìn rất thấu triệt, nếu thuyền cố ý đi đụng núi băng, như vậy Ismay và Cal hai cái người có tính sợ chết kia, cho dù dùng dây thừng trói bọn họ lại kéo họ lên trên RMS Titanic bọn họ cũng sẽ một lần nữa rời thuyền. Tôi suýt chút nữa bị mưu trí của nhà thiết kế đánh bại, chẳng lẽ chỉ có thể ngoan ngoãn đợi đến buổi tối ngày mười bốn chờ con thuyền này chìm sao, sau đó nhìn thấy hơn một ngàn năm trăm người chết trước mặt tôi sao? Theo tôi biết, Andrew đứng đầu một đội nhân viên toàn quân bị diệt, họ đều là tinh anh trong ngành chế tạo thuyền.

Tôi lại hít sâu, định áp chế cảm giác choáng váng.

Thực sự cái gì cũng không muốn quản đến, trực tiếp nằm trong thuyền cứu nạn là xong, đợi đến khi thuyền chìm tôi sẽ nhìn thấy hơn một ngàn năm trăm người chết trong biển cả mênh mông này. Tình yêu vĩ đại khi chìm thuyền muốn diễn thế nào thì diễn, chín trăm nhân viên xong đời như thế nào thì mặc kệ, mặc kệ những hành khách ở khoang hạng ba kia nhường thuyền cứu nạn cho phụ nữ và trẻ nhỏ.

Tốt nhất là máu lạnh hơn chút nữa, chết cũng sẽ không đến lượt mình, sao phải quan tâm chứ...

"Emily, RMS Titanic là do tự tay tôi tham dự từ lúc vẽ bản thiết kế, từ khung thuyền đến những tấm thép cuối cùng, vẻn vẹn ba năm. Nó là tâm huyết của chúng tôi, tôi yêu nó." Andrew trên mặt nghiêm túc biến thành thâm trầm mỏi mệt, trong mắt ông ấy xuất hiện ôn nhu và quý trọng, sau đó mở laptop của mình ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt trên đống phim của laptop."Chúng tôi đều yêu nó, đây là một con thuyền tốt, tôi không tin tưởng lời cô nói, loại âm mưu này sẽ không có khả năng xuất hiện, đừng để tôi tức giận với cô."

Cho nên cuối cùng lúc thuyền chìm, ông mới cùng nó đồng quy vu tận sao?

Tôi nhìn dấu vết khóe mắt của Andrew, còn có bóng đèn đêm, có lẽ từ lúc lên thuyền ông ấy đã đi từng góc trên con thuyền này, chỉ là vì tìm ra không đủ chỗ, làm cho RMS Titanic càng thêm hoàn mỹ.

Tôi sắp chết nhưng vẫn cố giãy dụa, ngón tay gần như làm hỏng bản thiết kế trân quý, mạnh mẽ chống đỡ nói: "Nếu ông thật sự yêu nó, như vậy sẽ không được khinh thị tin tức đến từ hành khách, đây là trách nhiệm của ngài, Andrew tiên sinh."


"Nhưng không phải là loại tin tức không phân biệt thật giả, nó sẽ hủy diệt RMS Titanic, đây là vụ bê bối lớn, tôi có trách nhiệm ngăn cản lời đồn truyền ra." Andrew lại lắc đầu, ánh mắt ông ấy kiên định, không chút nào thoái nhượng.

Nếu để cho người khác biết công ty White Star Line từng có kế hoạch thực hiện cái âm mưu này, như vậy RMS Titanic cũng triệt để xong đời, cho dù nó không chìm thì cũng không khác đã chìm là mấy.

Thật sự là nghẹn khuất, tôi tình nguyện mình cái gì cũng đều không biết, cuối cùng đi theo đoàn người chạy nạn, cũng không muốn dãy dụa trong cái cảm giác day dứt khi biết trước chuyện xảy ra. Một cảm giác tức giận như ngọn lửa thiêu hủy tất cả, tôi nặng nề cúi đầu, ngón tay dùng sức quá mạnh làm trắng bệch, ở trên bản vẽ màu lam đối lập kinh người.

Tôi thong thả thả lỏng bàn tay nắm chặt ra, sau đó dùng lực đập xuống chỗ khoang thuyền bị núi băng va vào trên bản vẽ, tiếp đó ngẩng đầu lên lạnh giọng nói với Andrew: "Tôi sẽ để một người ông có thể tin tưởng đến nói với ông." Nói xong trực tiếp đẩy ghế dựa ra, bước chân lảo đảo mà nhanh chóng đi ra ngoài, lúc mở cửa vừa khéo nhìn thấy nhân viên phục vụ mà Andrew nhờ đẩy toa xe đồ ăn tới, tầm mắt tôi biến thành màu đen thiếu chút nữa đụng vào hắn. Miễn cưỡng thấy rõ ràng trên khay có một li rượu, giống như nhìn thấy cứu tinh tôi lập tức cầm li rượu lên, đưa cái cốc lên bên miệng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Liệt rượu bốc lên từ trong miệng truyền xuống yết hầu, cuối cùng tới toàn thân.

Nóng làm thần kinh tôi run lên, tôi đặt cái cốc về vị trí cũ, trực tiếp vỗ bả vai nhân viên phục vụ nói cảm ơn rồi lảo đảo đi ra ngoài. Tôi đi nhanh hướng con đường vừa rồi, càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhấc váy bôn chạy trên hành lang. Rượu vào miệng cho tôi biết thời gian của mình không có nhiều, tuy cồn có thể mang đến cho tôi một nguồn sức mạnh, nhưng khi sức mạnh qua đi thân thể sẽ sụp đổ nhanh hơn.

Đợi đến khi tôi tìm được căn phòng xa hoa ở sàn tàu khu B, gần như cả cơ thể đập thẳng vào cánh cửa màu trắng, ngón tay run run đi sờ khóa cửa, lại cố sức tựa vào trên cánh cửa, đợi đến khi mở được cửa cả người ngã như chó ăn *, dưới chân dẫm lên trên thảm, vừa đứng vững chân lại đụng vỡ một cái bình hoa.

Thật vất vả tôi mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, có khoảnh khắc trong nháy mắt, tôi cho rằng mình đi nhầm phòng. Cái bàn nghiêng đổ, trang sức hoa tươi bị dẫm nát bươm, toàn bộ căn phòng dường như mới trải qua một cơn động đất lớn hoặc là một cơn lốc xoáy đi qua, tôi còn nhìn thấy bức tranh của Picasso bị đạp thành mấy mảnh... tranh của Picasso đó.

Cal ngồi ở trên ghế sofa dài, nản lòng cúi đầu, trên tay kẹp điếu thuốc, cả người anh như con rối gỗ bị rút dây ngồi nuốt mây phun sương.

Anh hình như, mất đi thứ gì quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Tôi không có nhìn thấy Lovejoy, nơi này chỉ có tôi và anh. Cal ngay cả đầu cũng không nâng, liền tức giận nói: "Toàn bộ cút đi." Cảm giác táo bạo làm anh muốn giết người.

Tôi đẩy cái ghế dựa kia ra, từng bước một hướng anh bên kia đi đến, chân dẫm trên thảm gần như không phát ra tiếng động. Cal ngay cả nhìn cũng không nhìn, "Tôi nói, đi ra ngoài..." Đột nhiên anh không lên tiếng nữa, đưa mắt nhìn tôi.

"Hi, Cal." Trường hợp bây giờ hơi xấu hổ, tôi lắc lắc đầu, cảm thấy đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng quá chói mắt, phảng phất như toàn bộ bầu trời áp xuống đỉnh đầu mình. Tôi dùng sức nghĩ mục đích mình tới đây, Cal đã không thể tin được hỏi: "Em đã trở lại?"

"Phải, đã trở lại." Theo bản năng tôi trả lời câu hỏi của anh, sau đó mới nhớ tới mình muốn nói gì, chân đi phía trước một bước, suýt chút nữa thì ngã. Tôi hoa mắt chóng mặt nhìn thứ dưới chân, phát hiện là hải dương tinh.


"Hừ, hối hận sao?" Cal lấy lại tinh thần, anh hung hăng hít một ngụm thuốc, sau đó lộ ra nụ cười lạnh không mấy thành công.

Tôi không có khí lực cùng anh cãi nhau hoặc nghe thấy anh làm nũng khi thắng lợi, chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất, thuận tay cầm lấy hải dương tinh, kim cương màu lam lay động lợi hai trước mắt tôi."Giúp tôi một việc, có được không?"

Cal miệng tiện theo thói quen, không đợi người khác nói xong, anh trước tiên mở ra hình thức trào phúng, "Em không phải không cần thứ gì sao? Bây giờ rốt cuộc biết không chiếm được thứ gì ở địa phương khác rồi sao."

Tôi hô hấp ngừng lại, điều này làm tôi không thể nói chuyện. Cal phát hiện tôi lặng yên, vô cùng nhanh chóng hỏi: "Gấp cái gì?" Thái độ cùng vừa rồi nói móc hoàn toàn khác nhau, hình như là lo lắng tôi đổi ý. Đương nhiên sau khi anh nói xong cũng biết mình quá nóng vội, vội vàng ngồi thẳng thân thể, không có biểu cảm nhìn tôi.

Tôi đưa hải dương tinh lên cao, nhẹ giọng nói với anh: "Anh đi vạch trần âm mưu về Olympic lừa tiền bảo hiểm, cùng với Thomas Andrew nói rõ ràng âm mưu của công ty White Star Line, để ông ấy trong ngày mười bốn làm thuyền đi chậm lại." Cho dù thuyền trưởng không đồng ý, chỉ bằng bản lĩnh của Andrew, ông ấy có thể làm phòng hơi nước hoặc máy đẩy xuất hiện sự cố.

"Cái gì?" Cal lộ ra biểu cảm kì quái, anh hoàn toàn không thể hiểu được lời tôi nói.

"Nếu anh đáp ứng rồi, như vậy tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh." Tôi hoảng hốt nhìn hải dương tinh, hoàn toàn không thể tập trung tinh lực, mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đang dần xói mòn.

"Em đáp ứng?" Cal phảng phất như nghe được lời nói thần kì nào đó, anh nhịn không được lộ ra tươi cười, ba phần vặn vẹo bảy phần run rẩy, cũng không biết anh là cao hứng hay là mất hứng.

"Anh muốn cái gì tôi cũng đáp ứng."

"Cho... Cái gì?" Thanh âm của anh nhất thời biến đổi.

"Tôi múa cho anh xem." Rộng rãi thả mồi câu.

"Múa..." Con cá ngơ ngác muốn đi lên cắn câu,

"Anh muốn thế nào liền thế đó." Bó lớn bó lớn tiếp tục thả.

"Anh muốn..." Nhanh như vậy ngay trong tưởng tượng tốt đẹp, Cal cá lớn cảm thấy mình ăn sắp no vỡ bụng rồi.

"Anh có đáp ứng hay không?" Tôi nhẫn nại thấp giọng nói, tay chống cái trán, mí mắt nặng nề tới mức không mở ra được, loại cảm giác này rất thống khổ.


"Tốt... Em cho là anh là người rất dễ an bài sao? Em muốn đi thì đi, muốn về thì về?" Cal tỉnh ngộ ra, anh hừ lạnh một tiếng, thân thể nằm ngửa ra sau, trực tiếp bắt chéo chân giương cằm, một bộ chủ nô đức hạnh.

"Vậy, quên đi." Tôi mặt than nhìn anh, không có cảm tình gì nói.

Cal tươi cười khóe miệng cứng đờ, ngay cả tàn thuốc trên ngón tay cũng lả tả rơi xuống.

"Vậy tôi đi đây." Tôi cố sức đứng dậy, muốn xoay người đi ra ngoài, đi không tới hai bước, tay áo bị người túm trụ. Tôi không có quay đầu, chỉ là mặt không biểu cảm nói: "Buông tay."

"Vì sao? Phải nói kế hoạch cho Andrew nghe? Em muốn làm gì, Emily." Cal nghi hoặc hỏi, tay bắt lấy tay áo tôi càng dùng sức.

Cứu vớt RMS Titanic, để con thuyền này không chìm. Tôi nói ra người khác sẽ cho là tôi điên rồ."Anh có đáp ứng hay không?" Đầu óc đã không có tinh lực suy nghĩ lời nói dối càng có sức thuyết phục người hơn, tôi thô bạo đơn giản liền nói một câu.

"Chỉ nói cho một người là ông ta nghe?" Cal xác nhận lần hai, vô cùng lo lắng mình làm sinh ý lỗ vốn.

Tôi gật đầu, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu trả lời, "Phải, chỉ có một người." Andrew một người là đủ rồi, bản lĩnh của ông ấy có thể cứu hai ngàn người.

"Nếu anh làm xong, em sẽ ở lại?" Caledon nghi ngờ xác nhận lại, "Em sẽ không gạt anh chứ."

Tôi quay đầu, mơ hồ chỉ nhìn thấy ánh mắt rực rỡ ánh sáng của anh dưới ánh đèn, nếu không phải mới quen biết hai ngày, tôi cũng sẽ cho rằng anh yêu tôi.

Sau đó tôi lộ ra nụ cười trấn an, "Sẽ không..."

Cứu vớt RMS Titanic người người có trách nhiệm, không thể để một mình tôi chịu, có thể kéo một cái xuống nước liền tính một cái.

"Thật sự?" Cal sâu sắc cảm nhận được tôi chần chờ.

Sao chuyện này khó quá, khuôn mặt tôi tươi cười không thay đổi nhìn anh hai giây, tiếp đó trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp ngã quỵ trong lòng anh. Cal ôm lấy tôi, hơi vội vàng vuốt mặt tôi, anh thấp gọi, "Nhìn anh, Emily, em muốn cái gì cũng được? Đừng chạy loạn khắp nơi."

Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy thanh âm của anh.

"Trở về là tốt rồi, em trở về là tốt rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui