☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi thử phân một chút tinh thần nhìn anh, dùng ánh mắt im lặng dõi theo, quan sát anh từ đầu gối đến hai tay đặt trên ghế dựa. Ngón tay anh gõ nhẹ lên trên tay vịn của ghế dựa, động tác nhỏ này thể hiện tâm trạng lo âu, thậm chí là sốt ruột. Tôi nhìn từ nở cổ trên áo sơmi trắng đến trên mặt anh, bắt kịp một tia biểu cảm nhỏ trên mặt anh, anh cười thật trấn định, nhưng khóe miệng không khống chế được khẽ co giật, giống như nụ cười này tùy lúc đều có thể biến mất, biến thành độ cong lạnh lùng.
Cuối cùng tôi nhìn thấy ánh mắt anh, anh không dám nhìn tôi, ánh mắt liếc đến bên kia giường, rồi liếc nhanh qua người tôi, nhìn tôi liếc một cái, tiếp đó tiếp tục nhìn quanh qua nơi khác, động tác đơn điệu này anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Nếu không biết anh mặt dày tôi còn tưởng anh đang thẹn thùng đấy.
Cal không chịu được tôi im lặng, anh lại đổi dáng ngồi, khuôn mặt tươi cười không thay đổi nói: “Anh ở New York có một gian phòng trọ, chúng ta sau khi rời thuyền có thể trực tiếp vào đó ở, anh nhớ trong phòng trọ có một phòng trống rất lớn, nếu em thích khiêu vũ, anh có thể đổi nó thành phòng khiêu vũ. Về sau không cần đi ra ngoài múa biết không?” Ngón tay Cal đặt trên tay vịn ghế khẽ co gập vào, thoạt nhìn thật kích động, nhưng biểu cảm trên mặt lại không chút thay đổi. Anh nhìn ánh mắt tôi rồi không chịu nổi, miệng nhẹ giọng hàm hồ một câu, “Chỉ khiêu cho anh xem thì được rồi.”
Tôi bây giờ mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, hình như tôi mới nghe được cái gì nhỉ? Từ quỷ nghèo được cứu tế biến thành tạo cho một cái phòng khiêu vũ riêng, cuối cùng thành chỉ múa cho anh xem. Hai người bọn tôi không phải chỉ nhàm chán rồi tán gẫu giết thời gian thôi sao?
Vì sao đề tài lại biến thành như vậy chứ?
“Nghe qua giống như anh muốn bao nuôi tôi vậy, ha ha…” Tôi nhịn không được nói đùa, kết quả rất nhanh liền ha không nổi nữa, bởi vì nụ cười cứng ngắc trên mặt Cal biến mất, tay anh vuốt cằm không tự chủ được đưa gần sát miệng, tôi nhìn thấy anh cắn nhẹ ngón tay, sau đó mặt chờ mong nhìn tôi.
Chờ mong…
Tôi nhìn anh mặt như muốn nói “Em nói nhanh lên” thì thật áp lực, rốt cục nhịn không được cắn răng nghi hoặc hỏi: “Anh đang đùa đi.”
Cal lập tức cúi thấp đầu, chờ cúi đầu xong anh mới phát hiện động tác này rất ngây thơ, trên mặt tránh không được lộ ra một tia ảo não, tiếp đó anh ngồi thẳng người lại, mang lại dáng vẻ thành thục ổn trọng, nghiêm cẩn nói: “Em có thể ở cùng với anh, điều đó có ưu việt rất lớn cho tiền đó của em.”
Tiền đồ… ưu việt rất lớn.
“Em có khả năng còn chưa hiểu hết anh, nhà của anh chế tạo sắt thép, có rất nhiều xưởng đóng tàu hợp tác với nhà anh. Anh đi qua rất nhiều quốc gia, làm rất nhiều sinh ý, quen biết rất nhiều người, bao gồm quốc vương nước Anh.” Anh nói xong thì giương cằm lên, trên môi nở nụ cười tự tin tràn đầy cao ngạo.
Đây là ứng cử viên nước Mĩ tự mình đẩy mạnh tiêu thụ trong chiến dịch bầu cử tổng thống sao? Nếu không phải hai tay tôi không rảnh, thật muốn vỗ tay cho anh, quốc vương nước Anh nghe qua địa vị rất lớn nha.
“Mấy thứ đó có khả năng em không có hứng thú, anh biết mà.” Cal khoan dung rộng lượng nói, “Anh không nên nói chuyện phiếm với một nữ sĩ mấy chuyện tẻ nhạt này, anh chỉ muốn cho em hiểu hơn về anh thôi.”
Tôi vì sao muốn hiểu biết anh hơn? Gần như tôi trợn mắt há mồm nhìn anh, trong lúc nhất thời tôi không biết nói gì.
“Nếu em đồng ý, anh sẽ bảo Lovejoy tìm cho em một phòng khoang thượng đẳng, khoang hạng ba không cần trở về nữa, chỗ kia không phải nơi tốt lành gì.” Cal rốt cục thoát khỏi biểu cảm nôn nóng, anh sung sướng mà vung vẩy đuôi, nhanh chóng giúp tôi an bài mọi chuyện.
Nếu không nói chuyện, phỏng chừng không đến năm phút đồng hồ, anh có lẽ đã an bài xong năm mươi năm tiếp theo của cuộc đời tôi, hơn nữa hỏi cũng không hỏi chủ nhân một tiếng. Khó trách Rose nhảy xuống biển, gặp phải một người có dục vọng khống chế cuồng như vậy, là một người bình thường đều nghĩ quẩn trong lòng.
Tiếp đó anh rời khỏi ghế dựa đi đến bên cạnh tôi, vươn tay thử muốn sờ sờ mặt của tôi, tôi nhìn không chuyển mắt theo dõi động tác của anh. Rốt cục, ngón tay anh ôn nhu vuốt nhẹ lên mặt tôi giống như lông chim, “Đây là cơ hội rất lớn, em sẽ thoát li giai cấp hạ đẳng đến bên cạnh anh.”
Người không biết nghe xong, còn tưởng rằng chúng tôi quen biết mất chục năm, bởi vì giọng nói của anh rất on nhu thâm tình làm tôi nổi da gà.
Tôi thử đè nén xuống xúc động muốn há mồm cắn ngón tay của anh, xúc động muốn cắn tới mức máu tươi đầm đìa. Thâm hít sâu một hơi, tần suất hô hấp bây giờ của tôi làm cho người ta có cảm giác tôi đang khẩn trương. Động tác Cal vuốt ve tôi càng thêm mềm nhẹ, anh cổ vũ nói: “Anh biết lựa chọn của em, anh sẽ cho em rất nhiều thứ, Emily.”
Đây quả thật là lời kịch khi ác ma dụ dỗ thiên sứ.
Tôi hồi tưởng quá khứ biểu diễn trên sân khấu, cảm xúc phập phồng bất định lắng đọng xuống, lại chậm rãi lộ ra biểu cảm khổ sở, loại cảm giác quá độ khổ sở này làm biểu cảm trên mặt tôi biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng tôi rốt cục trải qua sự đấu tranh tâm lí giải dẳng, gật đầu với anh.
Nụ cười tự tin trên mặt Cal tan vỡ, anh không dám tin hỏi lại: “Em đồng ý?”
Tôi mở to hai mắt biểu lộ ánh mắt vui sướng, tiếp tục gật đầu.
Cal nhịn không được khóe miệng nhếch lên, đương nhiên anh rất nhanh hạ thấp miệng, một mặt muốn cười nhưng lại cố lộ ra biểu cảm nghiêm túc.
“Anh có thể tháo dây thừng cho em không, Cal.” Tôi nhẹ giọng đưa ra yêu cầu, hợp thời nhăn mày lại, dáng vẻ thoạt nhìn không thoải mái.
Cal nghĩ cũng không nghĩ, hữu cầu tất ứng, tay anh đặt lên trên nút thắt dây thừng, tôi nhìn anh với ánh mắt sùng bái, nhìn ngón tay anh tiếp cận dây thừng, chạm vào nút thắt, dừng lại bất động… Bất động.
Vui sướng sùng bái trên mặt tôi biến mất, mặt tôi không chút biểu cảm trừng anh.
Caledon Hockley cũng mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn tôi, cchỉ là không cởi dây thừng. Anh đột ngột hỏi: “Em có phải lại gạt anh cởi bỏ dây thừng chứ.”
Xem ra anh không vui tới mức ngốc luôn. Tôi không chút do dự trả lời: “Không phải.”
“Em gạt anh.” Anh chợt bắt lấy cổ tay tôi, đè nặng dây thừng thít chặt vào da thịt tôi.
Tôi không có cảm giác gì khi anh nổi giận, chỉ là mặt lộ ra biểu cảm đáng tiếc, anh thế nào mà không ngốc thêm chút nữa chứ.
“Em lại gạt anh.” Anh tức giận lên án, giống như người muốn quy tắc ngầm không phải anh mà là tôi vậy. Tiếp đó anh lộ ra biểu cảm hung ác, không chút khách khí nói với tôi: “Dù sao em cũng đã đáp ứng rồi, rời thuyền liền theo anh đi.”
Này căn bản chính là muốn bắt cóc tôi tới cùng đi. Tôi giãy dụa tay, muốn thoát khỏi gông cùng, “Anh chẳng lẽ muốn trói buộc tôi cả đời sao?”
“Thẳng đến khi em nghe lời, hơn nữa thành công biến thành một thục nữ, nếu không anh không để ý tiếp tục trói em.” Cal bị tôi làm tức muốn điên, ngay cả tâm lí muốn ăn tươi nuốt sống tôi cũng có.
Tôi thống khổ thở dài một hơi, người này chẳng lẽ không có thời điểm bình thường một chút sao? Lại bị bắt nhốt ở trong này, không đợi thuyền chìm thì tôi cũng bị tức tới phát điên, tôi đột nhiên cảm thấy tương lai một mảnh u ám.
Cal lại thử sờ sờ mặt của tôi, sờ tới mức tôi sợ hãi, tôi nhịn không được nghiêng mặt qua, anh mất hứng lấy tay giữ chặt mặt tôi, cứng rắn muốn tôi mặt đối mặt với anh. Tôi cùng anh đấu sức, lại nghiêng qua một bên, anh lại tiếp tục đẩy trở về, tôi lại nỗ lực nghiêng qua một bên tránh bàn tay bạch tuộc của anh, anh lại nỗ lực bắt tôi mặt đối mặt.
Mặt tôi là quả bóng sao? Còn kéo qua kéo lại như vậy sẽ bị hỏng đó.
Không thể nhịn được nữa, tôi cũng không muốn nhịn. Tôi tức giận trừng anh một cái. Cal bị tôi trừng đến mức sửng sốt, tiếp đó anh càng tức giận mà trừng trở lại.
Chúng tôi biến thành hai con gà chọi, dùng ánh mắt sắc bén chém giết ở trong không khí, thảm thiết tới mức nghe thấy được tiếng da thịt bị cắt.
Ở trong lúc chém giết nhau trong không khí, chân tôi từng chút từng chút di chuyển. Ở trong lúc Cal phòng bị yếu kém, tôi dùng lực khởi động vòng eo, một chân mềm mại rời khỏi giường, trực tiếp áp lên trên gối đầu. Tiếp đó chân gác qua cổ anh, đầu gối dùng sức gấp khúc lại, hung hăng dùng sức ép chặt, Cal không chút phòng bị bị tôi áp chặt xuống giường.
Chân còn lại cũng giơ lên, hai chân kẹp chặt lấy cổ anh, hai chân xếp chặt hình chữ thập trên cổ anh.
Cal bị tôi kéo lên trên giường, hơi kinh hoảng muốn đứng lên, kết quả bị hai chân tôi kẹp lên cổ, trong vài giây anh không tìm cách nào dãy ra được, chỉ có thể chật vật lớn tiếng nói: “Buông anh ra.”
“Anh buông tôi ra trước, cái tên biến thái đáng ghét này.” Mới quen biết có hai ngày liền mở miệng đòi bao dưỡng, muốn nữ nhân tới mức điên rồi sao.
“Anh nói, không được nói thô tục, bây giờ em phải chú ý tới hành vi của mình.” Cal bắt lấy chân tôi, đầu cọ đùi tôi, một đầu tóc tai chỉnh tề nhất thời biến thành chuồng gà.
“Tôi nói buông tôi ra, sắc lang chết tiệt.” Sờ cái gì mà sờ, tay cũng sờ lên trên đùi tôi rồi, đây là cố ý đi.
“Em đã đáp ứng rồi.”
“Ai đáp ứng làm tình nhân của anh, tôi gật đầu là muốn cự tuyệt.”
“Khoang hạ đẳng có cái gì tốt chứ, cái địa phương bần cùng bẩn thỉu kia có thể cho em cái gì chứ.” Cal hai tay gắt gao ôm lấy một chân tôi, anh rốt cuộc cũng giãy thoát.
“Thật có lỗi…” Một chân khác của tôi không chút do dự dẫm lên mặt anh, nhất thời làm mặt anh biến hình, sau đó chém đinh chặt sắt nói: “Tôi chướng mắt anh.”
Tên này nghe không hiểu tiếng người, cuồng thích chơi trò trói buộc, xứng đáng đội nón xanh.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cal: Anh muốn bao nuôi em
Emily: Lăn
Cal: Anh có rất nhiều tiền
Emily: Lăn
Viết viết… Cảm giác cũng chỉ có mấy câu kịch tình như trên
Ô mặt, lặn mất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...