Editor: Thủy Nhược Lam
"Vì sao lại như vậy, loại chuyện này căn bản không có khả năng... không có khả năng, không có khả năng..." Anh kì quái lại hoảng hốt nhìn tôi, còn không ngừng lặp đi lặp lại một câu, sau đó cảm giác mờ mịt dần dần rút đi. Miễn cưỡng khôi phục bình thường Cal đột nhiên cả kinh, tay đang nắm chặt cằm tôi giống như bị bỏng mà rút nhanh tay lại. Tiếp đó anh chạy đến một bên, lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi lùi xuống cuối giường tựa vào lan can trên giường, rồi dùng ánh mắt quỷ dị si ngốc nhìn tôi.
Kém chút nữa thôi thì tôi bị lực đạo tay anh làm trật khớp cằm, căn bản anh đang bị bệnh thần kinh đi, không biết lúc phát bệnh cs đi cắn loạn người ta không?
Tôi cắn cắn môi, thử làm biến mất cảm giác đau đớn trên cằm. Sau đó cực độ tức giận mà trừng Caledon Hockley, anh tựa vào lan can giường, bị ánh mắt tôi dọa nhảy dựng, sau đó rõ ràng né tránh, giống như không thể tiếp thu được lửa giận của tôi. Đương nhiên cảm giác né tránh này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, anh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt ở trong túi quần, đứng thẳng tắp mà đối diện tôi, giống như kỵ sĩ mặc vào áo giáp xung phong ra trận.
Anh thử lộ ra một nụ cười mỉm thân thiết mà tự nhiên, nụ cười này cũng giống như trong vô số lần xa giao, anh thoạt nhìn rất giỏi trong khoản kết giao với người khác. Đáng tiếc tươi cười này cũng không có thành công như vậy, rất nhanh anh phát hiện nụ cười này không phù hợp trong trường hợp này, cho nên lại kéo phẳng khóe miệng, không được tự nhiên vươn tay huy một chút, đùng ngữ điệu thành thục mà ổn trọng nói: "Em nên lo lắng cho cơ thể của mình, hiện tại là thời gian bữa tối, để mình bị đói cũng không có gì tốt. anh lại không hi vọng nhìn thấy em hấp hối, không được nhìn ăn, bác sĩ nói thân thể của em thiếu dinh dưỡng. Chúng ta đem nó bổ trở về, có được không?"
Câu cuối cùng thật nho nhã lễ độ, không chút cao ngạo mà hơi thân thiết dễ gần.
"Anh cởi trói cho tôi, tôi sẽ ăn." Tôi bây giờ đang hoài nghi anh cùng lão Poodle trói tôi lại, đem đồ ăn đặt ở trước mắt tôi, sau đó trói chặt hai tay tôi, còn trách tôi không chịu ăn. Tôi là quái vật sao? Còn có thể uốn éo người lấy đồ ăn trên bàn ăn?
"Không có khả năng." Anh gần như là không do dự lấy một giây, lập tức dẫm đạp lời đề nghị của tôi xuống dưới chân.
Đổi một người bình thường đến trao đổi với tôi đi, tôi mệt mỏi nghiêng đầu nhìn về phía lão Poodle, kết quả phát hiện lão bất tử kia giật giật khóe miệng, mỉm cười vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Tôi rốt cục phát hiện, một vị chủ tử bị bệnh thần kinh thì không thể có một người đầy tớ bình thường được, những năm gần đây đây là lần đầu tiên gặp phải hai người đáng ghét này, không có đáng ghét nhất chỉ có đáng ghét hơn.
Cal đứng một lúc mới rốt cuộc tỉnh ngộ đi lại, anh bổ cứu lại hình tượng mà đi đến trước giường, nói với tôi: "tư thế của em không dễ ăn cơm, Lovejoy, đi lấy thêm cái gối đầu đến đây."
Rất nhanh tư thế của tôi được đổi lại, từ nằm trên giường biến thành ngồi trên giường, dây thừng trên tay buộc lại ở vị trí cao nhất. Dựa lưng vào hai cái gối đầu lớn, tôi nhìn bàn ăn trước mặt, phát hiện cúi đầu quả thật có thể dùng miệng cắn được chocolate hoặc là pudding, món điểm tâm ngọt, về phần canh cá trên bàn kia liền miễn, cho dù da mặt tôi dày cũng không thể làm động tác liếm được.
Cal nhìn tôi sửng sốt một lúc, không biết đang nghĩ cái gì, anh vốn muốn phân phó Lovejoy cái gì đó, nhưng lại đem mệnh lệnh vừa lên miệng nuốt trở lại. Sau đó biến thành mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, ngay tại lúc tôi định dùng miệng ăn chocolate hay mấy thứ khác để điền đầy bụng, Cal rốt cục gian nan làm ra cái quyết định đáng sợ.
Anh nghiêm mặt cứng ngắc, tay cầm lấy bát canh cá, ngón tay sờ sờ cái bát, anh bất mãn nói thầm: "Không đủ nóng."
Canh kỳ thực còn ấm, vừa rồi anh phát bệnh thần kinh không đem nó đi đổ thật sự là đủ may mắn. Cal bưng canh cá, do dự vài giây, tôi gần như muốn mở miệng bảo anh muốn uống thì uống đi, không cần thèm nhỏ rãi mà nhìn bát canh.
Giây tiếp theo, anh cầm lấy cái thìa, sau đó múc một thìa rồi đưa đến bên miệng thổi, thử uống lên nửa thìa. Canh cá mới vừa vào miệng, anh còn xoi mói nói, "Còn không bằng đầu bếp nhà anh, chiếc thuyền này nên đổi đầu bếp."
Nghe nói đầu bếp ưu tú trên con thuyền này có tiền lương gần bằng thuyền trưởng, nếu ông ấy mà nghe được đánh giá này không biết có khóc không nữa.
Sau đó tôi trơ mắt nhìn anh đưa nửa thìa canh còn lại qua, đưa đến bên miệng tôi. Cal kỳ quái nói: "Uống nhanh, nếu lạnh rồi thì không dùng được nữa đâu."
Tôi so với anh còn kỳ quái hơn, tôi không tùy tiện dùng chung đồ với người khác đâu. Nhịn không được nghiêng đầu tránh, tránh cái thìa anh đưa tới, phiền toái đừng đem đồ ăn có dính nước miếng ngang ngạnh đút cho người khác được không, tôi tình nguyện anh trực tiếp lấy cả cái bàn ăn đi.
"Em còn muốn anh cứng rắn nhét vào miệng em sao?" Cal nhẫn nại đã cạn hết, cái thìa nhất thời hướng chỗ tôi ấn đến.
Loại hành động thô lỗ này, thảo nào vị hôn thê chạy mất dép, ai chịu nổi loại tính cách âm tình bất định này chứ. Tôi suýt chút nữa thì quên mất chuyện của Rose rồi, cũng tại anh làm tôi quên mất, tôi nghĩ nếu Jack đã rời thuyền rồi, nếu hiệu ứng cánh bướm làm cho cô ấy nhảy xuống biển thành công. Bây giờ không phải người nhảy ta cứu mà là người nhảy thành công biến thành lớn chuyện rồi.
Tôi ghét bỏ thấp mắt nhìn thìa canh, rốt cục vượt qua chướng ngại trong lòng nói với Cal: "Tôi sẽ ăn, anh để ông ta đút cho tôi, còn anh đi xem vị hôn thê đi." Cũng cần một người luôn ở bên cạnh Rose, ngăn cản hành động tuyệt vọng của cô ấy.
"Vị hôn thê?" Cal vốn muốn dùng sức nhét thìa canh vào miệng tôi cũng dừng lại, anh bây giờ mới nhớ tới vị hôn thê xinh đẹp của mình còn đang ờ phòng ăn. Anh hơi xấu hổ mà hạ ánh mắt, nhưng lại không thể nhịn được nụ cười mừng như điên trên khóe miệng, tốc độ nói của anh nhanh hơn bình thường nói: "Em để ý cô ấy ư."
Tôi không nghĩ nhiều liền gật đầu, vô nghĩa, tôi đương nhiên để ý cô ấy có gặp truyện không may gì không, cô ấy cùng Jack là nam thần và nữ thần của tôi đó.
"Không quan hệ, đến, ăn cái này." Anh vui vẻ trong lòng, ngay cả lúc áp chế vui sướng cũng làm cho người ta có cảm giác anh đang vui muốn chết. Trong lúc nhất thời tôi không hiểu được anh lúc này, trên mặt có phẫn nộ, chột dạ lại vô cùng vui vẻ.
Tôi lạnh giọng nói: "Nhanh đi, phải có người đứng bên cạnh cô ấy." Không có cách nào nói thẳng cô ấy muốn tự sát, nhưng cần có người luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, như vậy cô ấy sẽ không làm ra hành động phải trả giá đắt.
Cal nhấp nháy miệng, anh do dự một lúc, giống như không tình nguyện động đậy. Rất nhanh anh liền nhìn đến lão Poodle, tìm đối tượng có thể hất hàm sai khiến."Ngươi đi xem, nhanh đi."
Lovejoy không có dị nghị gì, giống như thói quen Cal có loại tính cách uy phong này. Ông ta gật đầu liền hướng ngoài cửa đi, không đợi ông ta đi ra ngoài, anh đổi lại khuôn mặt lạnh lùng tới mức lãnh khốc nói: "Tối hôm nay ngươi đi nhìn cô ấy là đủ rồi, nói cô ấy nghỉ ngơi sớm đi, không được đi lại khắp nơi."
Lovejoy ngừng bước chân một chút, mới chính thức bước nhanh đi ra ngoài.
Cal mi gian tối tăm nhẹ nhàng thả lỏng, anh giống như mới giải quyết xong một chuyện khó giải quyết, thoải mái mà tiếp tục đưa cái thìa đến bên miệng tôi, tôi khó khăn nhìn thìa canh bị liếm một nửa này, rất muốn anh đổi cái thìa khác. Cuối cùng bất đắc dĩ há mồm ngậm cái thìa, nuốt thìa canh còn thừa lại.
"Tuy rằng hương vị không tính là tốt nhất, nhưng với em mà nói hẳn là đủ." Cal lại múc một thìa canh, đưa tới bên miệng tôi, giống như bà già lắm miệng nói, "Em trước kia chưa uống qua thứ này đi."
Thìa canh mới ngậm bên miệng suýt chút nữa làm tôi nghẹn chết,cái này có thời gian ngày nào cũng phải uống, ở trong bệnh viện, người khác đưa canh thập toàn đại bổ uống đến mức tôi suýt chút nữa phun hết. Tôi cũng không rõ ràng, thì ra cái này cũng có thể dùng để khoe khoang. Lại nhìn thìa canh đưa đến bên miệng, tôi nuốt xuống thìa canh.
Anh hình như nghiện trò này, tôi không biết ngay cả đút canh cũng có thể đút được tới mức vui vẻ dào dạt như vậy. Tám phần từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đút cho ai, cho nên mới có thể làm động tác này vui vẻ không mệt như vậy.
Cal nhìn thấy tôi uống xong một thìa canh, nhịn không được lộ ra một nụ cười đắc ý. Biểu cảm lạnh lùng trên mặt biến mất không còn, chỉ còn lại vui vẻ.
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Mặt không biểu cảm uống xong một ngụm canh, quỷ dị quan sát người trước mặt kia.
Anh hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, rất nhanh thu lại nụ cười của mình, sau đó đoan chính, nghiêm túc nói: "Em có muốn ăn gì không?"
Không đợi tôi trả lời, anh đã cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt bít tết, "Ăn chút cái này đi, canh uống nhiều cũng không no được."
Lúc anh cắt xong miếng bít tết, tôi rốt cục phát hiện không thích hợp ở chỗ nào. Kỳ quái, thái độ này căn bản không giống như là bắt cóc cùng phạm nhân bị bắt cóc thân cận gặp gỡ. Nhìn thế nào mag giống như...không khí giữa mấy đôi tình nhân?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...