Editor: Thủy Nhược Lam.
Cal thề, nhất định anh sẽ bắt được nữ nhân biến anh thành tình trạng này. Anh muốn nàng phải trả một cái giá đắt, trả giá thảm khốc nhất, anh muốn giết chết nàng, để nàng thống khổ, để nàng hối hận khi biến anh thành như vậy. Anh đi nhanh như bay, gần như bỏ qua chỗ khó chịu trên người, bước chân hoàn toàn không còn sự tao nhã vốn có của một quý tộc, cả đầu anh chỉ nghĩ đến một màn trong nhà ăn vừa rồi. Không đến ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết anh Caledon Hockley, một nam nhân sắp đính hôn, cùng người yêu trước gặp nhau trên RMS Titanic.
Đám nữ nhân kia cả ngày rảnh rỗi, trừ bỏ quần áo trang sức trang sức tóc liền không có hứng thú khác, linh hồn nhét đầy chuyện bát quái. Nếu anh nắm giữ quyền pháp viện, chỉ cần thuê vài nữ nhân ba hoa kia là có thể đánh bại luật sư ưu tú nhất rồi.
Cal bức bách bản thân tỉnh táo lại, chuyện này chỉ là điều ngoài ý muốn thôi, anh nhịn xuống cảm giác buồn nôn làm anh rất muốn đập thứ gì đó để hả giận, nỗ lực quên đi chuyện ngoài ý muốn hôm nay.
Đầu tiên là buổi sáng anh bị cướp bóc, một cái đồng hồ tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng anh làm sao có thể tha thứ cho tên tội phạm đó, ai dám chọc giận anh, anh đều có thể xử lý.
Sau đó buổi chiều anh nhìn thấy nữ nhân kia, thổi một cái kèn Harmonica rách nát, nghe nói bài hát đó chỉ năm xu, khó trách ngay cả đôi giày cũng không mua được, phỏng chừng nơi ngủ trước kia là gầm cầu... Cal nghĩ đến hình ảnh kia, tràn đầy ác ý làm vẻ mặt của anh vặn vẹo một chút, nàng là một nữ nhân, mặc bộ quần áo rách nát cùng một đống kẻ lang thang chen nhau dưới gầm cầu. Loại hình ảnh này gần như rất sống động hiện lên trước mắt, làm Cal quả thực không thể chịu đựng được.
Được rồi, nghe kẻ thù bi thảm chính là lạc thú của anh. Một hơi cứng rắn nghẹn xuống Cal tiếp tục tưởng tượng, tiếp đó anh nhìn thấy nữ nhân vốn đang phải ở trong phòng thẩm vấn,xuất hiện ngay trong phòng tắm của anh... Cal đột nhiên che miệng, ngón tay anh xoa nhẹ cái mũi, xác định không có cái gì chảy xuống thì yên tâm, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn xung quanh.
Bọn họ đi đến đường dành cho công nhân, thường thường sẽ gặp một vài công nhân cả người đầy bụi bẩn, công nhân khoang nồi hơi tay cầm xẻng đi ngang qua, công nhân nghi ngờ nhìn về phía Cal đang mặc áo bành tô.
Cal hơi hạ mắt, mặt ghét bỏ nhìn mấy công nhân. Chẳng lẽ bọn người kia không thể thành thành thật thật đứng trong khoang nồi hơi sao, chạy đến nơi đây làm gì? Anh căn bản không nghĩ đến con đường này vốn dành cho công nhân, với Cal mà nói, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh muốn, anh gần như đều có thể được đến. Cho nên nếu anh hạ mình đi đến con đường dành cho công nhân này, như vậy đám công nhân đáng ghét bẩn hề hề đó nên đi xuống dưới đất đi, đợi đến khi anh đi qua mới được xuất hiện.
Trí nhớ trong phòng tắm làm anh đau đầu, cái nữ nhân đáng chết kia dám đánh anh, còn trói anh, lấy khăn lông đã dùng qua nhét vào miệng anh, còn có trộm quần áo, nói xấu anh. Trừ bỏ còn chưa có giết người phóng hỏa, Cal cảm thấy nữ nhân này chuyện gì phạm tội nàng cũng làm qua rồi.
Nhưng nếu đổi lại là anh, Cal lại nhịn không được muốn phát điên. Anh tuyệt đối sẽ không để nữ nhân kia sống tốt hơn, hai mắt đỏ bừng Cal quay đầu hung ác mệnh lệnh với Lovejoy, "Ngươi đi khoang bưu kiện nhìn xem, sàn tàu tầng dưới chót cũng tìm thử đi, ta không tin nàng có thể tàng hình."
Cal rốt cục miễn cưỡng nghĩ rõ ràng, bắt đầu từ khi gặp nữ nhân kia, bên người anh liền không có một chuyện tốt nào phát sinh, cho nên nữ nhân kia chính là ôn thần.
Lovejoy mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm anh, bất động thanh sắc đánh giá Cal từ đầu tới đuôi, giống như muốn nhìn xem anh còn chống đỡ được đến khi nào.
Caledon nghi ngờ trừng trở về, "Ngươi còn không mau đi."
"Ta chỉ muốn biết, nếu ta tìm được nàng, ta có thể... Ta có thể sử dụng một ít vũ lực không?" Lovejoy chậm rì rì nói ra thỉnh cầu của bản thân, ông bình thản đến lạnh lùng nhìn Cal, "Bởi vì theo ta nhìn thấy thì thân thủ nàng linh hoạt hơn so với một số tiểu thư bình thường khác, ta cũng không có nắm chắc bắt được nàng. Vì ngăn cản nàng chạy trốn, ta khả năng sẽ làm nàng bị thương."
"Ngươi đánh nữ nhân?" Cal nhướng cao mi, một mặt kinh ngạc, giống như nhìn thấy một con quái vạt từ đâu chui ra.
Lovejoy vừa muốn lắc đầu, ông chỉ muốn áp dụng một số kĩ xảo dành cho phạm nhân thôi, điều này không có nghĩa là sử dụng bạo lực với nữ sĩ.
"Tốt lắm, ngươi liền đánh đi." Cal lập tức thông qua đề nghị của ông, anh vươn ngón tay theo thói quen xoa nhẹ chóp mũi, đôi mắt màu xanh nổi lên chút do dự, tiếp đó không đợi đối phương trả lời, anh lại nhanh chóng thay đổi chú ý, "Ngươi đừng đánh nghiêm trọng, tận lực bắt lấy nàng là được, không được dùng sức."
Lovejoy... Nàng kỳ thực chính là người yêu của ngươi đi.
Cal nhìn theo phương hướng nam phó nhà mình đi, hai tay anh đút vào trong túi,người dựa vào cạnh tường, có vài giây vẻ mặt anh trống rỗng, giống như không biết bản thân đã đi đến nơi nào. Vừa sửa sang lại không lâu tóc hơn phân nửa xõa xuống gò má, điều này làm cho anh tiều tụy lại đáng thương.
Không tự giác, anh vươn tay, dùng đầu ngón tay sờ sờ môi mình, cảm xúc ấm áp trên dó đã hoàn toàn biến mất, tất cả giống như giấc mộng. Ánh mắt màu xanh kia lại xuất hiện trong đầu anh, Cal thấp giọng nói cái gì đó, dại ra một lúc sau, anh mới phát hiện mình nhắc đi nhắc lại cái tên "Emily?"
Vội vàng lắc đầu, Cal lập tức vứt mộng tưởng không hiện thực trong đầu ra, tiếp tục duy trì một biểu cảm khổ đại cừu thâm, quát khẽ với một công nhân từ xa đi tới: "Ngươi, lại đây."
Công nhân đội mũ trắng do dự không tới, hắn hai tay đang nỗ lực xoa xoa trên người, vừa thay ca tính toán phải đi về nghỉ ngơi, chưa từng có nghĩ tới bản thân sẽ nhìn thấy khách nhân khoang thượng đẳng. Hắn có chút sợ sệt đi đến trước mặt Cal, "Xin hỏi có chuyện gì không? Tiên sinh."
Cal nhìn hắn một người đầy bụi bẩn, chán ghét lui về phía sau hai bước, mới không khách khí hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một vị... Một vị tiểu thư mặc váy trắng không? Nàng tóc vàng, ân, bộ dạng rất xinh đẹp." Cal miêu tả miêu tả, thanh âm thấp xuống, giống như đang lâm vào trong ảo tưởng.
Công nhân lúc này mới nhớ mình còn đội mũ trên đỉnh đầu, hắn cuống quýt lấy mũ từ trên đầu xuống, gắt gao ôm ở trước ngực.
Cal hoảng hốt hoàn hồn, anh tiếp tục không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi gặp nàng chưa?"
Công nhân lập tức gật đầu, lại vội vàng lắc đầu. Cal phiền muộn tới mức muốn vứt tên hạ đẳng nhân này xuống biển, anh lớn tiếng khiển trách, "Đến cùng có hay không gặp."
"Gặp qua." Công nhân lập tức khẳng định, trong một ngày gặp được hai khách nhân khoang thượng đẳng, đối bọn họ mà nói quả thực chính là một việc thần kỳ, không biết mấy vị khách quý này muốn làm gì, chẳng lẽ bọn họ đi tham quan khoang động cơ?
Vốn không có ôm hi vọng gì nội tâm Cal lúc này nảy lên cuồng hỉ, ngay cả hạ đẳng nhân bẩn hề hề nhìn cũng thuận mắt hơn, "Nàng ở nơi nào?"
Công nhân không chút do dự chỉ vào phía sau Cal, "Nàng chạy đến bên trong đó."
Cal một mặt quái dị nhìn đằng sau, anh dựa vào là cánh cửa cạnh tường, nàng đi vào sau cánh cửa? Không chút do dự, Cal đột nhiên mở cửa, một trận tiếng động cơ dọa người vang lên ầm ầm, làm anh không phòng bị mà bị dọa lui ề sau hai bước. Anh chịu đựng cơn ù ai mà ngó vào trong, một cái phòng bên trong toàn là máy móc, anh tức giận với người đứng đằng sau: "Đây là cái địa phương gì?"
Đằng sau không có tiếng đáp lại, cảm thấy kì quái, Cal quay đầu lại thì không thấy người công nhân vừa nãy đâu.
Phiền chán nhìn vào căn phòng bên trong cánh cửa, rốt cục anh đóng lại cánh cửa đóng lại tiếng ồn ào này. Cal thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó anh đứng ngoài cánh cửa, tay chống đỡ phần eo, tay kia thì đặt ở bên trên ván cửa, cúi đầu đứng một lúc.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu mặt quái dị, nhanh tay đưa tay muốn đẩy cánh cửa một cái, nhưng lại chần chờ buông tay xuống. Tiếp đó anh một lần nữa tựa vào cạnh tường, ấn ấn bụng, đau đến mức anh muốn đi toilet. Cal thừa lúc không có ai, nhịn không được bất nhã nhe răng trợn mắt một cái, sau đó khuôn mặt lại nghiêm chỉnh lại, lại chỉnh nơ cổ, bộ dáng khẳng khái hi sinh mở cánh cửa ra. Anh nhìn không gian hỗn độn dơ bẩn bên trong, còn có thanh âm ồn ào làm anh đau đầu, hung hăng nhíu chặt mày, miệng chửi nhẹ một tiếng.
Đi đến một góc hẹp chỉ đi qua được một người, Cal mặt không thể tin được đi xuống xem, giống như nhìn thấy vực sâu vạn thước. Không thể tin thế nhưng ai đó có thể từ nơi này bò ra, anh chần chờ, không biết muốn đi xuống thế nào. Đột nhiên một cái tay màu đen vươn lên, tiếp đó xuất hiện một công nhân khoang nồi hơi, hắn dùng lực từ dưới cầu thang trèo lên, trên mặt ướt đẫm mồ hôi. Công nhân nhìn thấy Cal mặt dại ra đứng ở bên cạnh, kém chút nữa bước hụt mà ngã xuống. Thật vất vả từ phía trên bò lên, công nhân một mặt khinh thường chăm chú nhìn Cal, tiếp đó liền mở cửa đi ra ngoài.
Cal lại trở lại con đường nhỏ hẹp đi xuống, chần chờ lại chần chờ, mới khom người bắt đầu đi xuống, anh tay năm lấy lan can miệng khẽ than thở: "Emily, Emily, tên cường đạo, kẻ trộm, kẻ lừa đảo..."
Thật không thuận lợi đi đến phía dưới cầu thang, một chân dẫm lên than đá, Cal một mặt chán ghét đá văng ra cục than màu đen, một công nhân tay cầm xẻng xúc đi qua anh, Cal lập tức cao giọng răn dạy, "Quỷ bẩn, cách ta xa một chút."
Thợ đốt lò khẩn trương nhìn vào ngọn lửa dưới nồi hơi, quay đầu nhìn thấy Cal mặc áo bành tô sang quý đứng bên cạnh cầu thang, hắn rốt cục nhịn không được mắt trợn trắng, "Nơi này cũng không phải là sàn tàu đặt thuyền cứu nạn, các ngươi đều tới nơi này làm gì? Hẹn hò sao? Mau rời nơi này đi."
Hắn thô lỗ hô to, thật sự là hận không thể một xẻng chôn sống Cal. Bọn họ liều chết hợp lại công tác đã đủ mệt chết, chẳng lẽ còn muốn dùng một thân dơ bẩn, mặc quần áo rẻ tiền đi hầu hạ mấy lão gia này?
Cal ánh mắt hung ác anh lạnh lùng nhìn thợ đốt lò, thấp giọng mệnh lệnh: "Câm miệng cho ta, tin hay không ta có thể làm người mất việc." Làm thợ đốt lò sợ hãi xong, anh lập tức đi về phía trước, vừa đi vừa ghét bỏ nói với công nhân: "Cách ta xa một chút, các ngươi vài ngày chưa tắm rửa, quả thực chính là cái địa ngục."
Một cái công nhân tò mò chạy đến bên cạnh thợ đốt lò, hiếu kì nhìn bóng lưng Cal."Hắc, cái nữ hài quý tộc vừa rồi cùng anh ta có một chân sao? Nhưng hẹn hò lại chọn ở khoang chứa hàng, mấy kẻ có tiền có ham mê thật kì quái."
"Mặc hắn chết, liên quan gì đến chúng ta." Thợ đốt lò lại bắt đầu giống cái loa, nơi nơi rít gào, "Nhanh chút cho ta, các ngươi chưa ăn cơm sao, tăng tốc lên, tăng tốc lên!"
Công nhân cũng cùng nhau hô to đứng lên, "Tăng tốc lên."
Cal chịu đựng ánh mắt kì quái của những hạ đẳng nhân này, rốt cục khó khăn đi đến tận cùng khoang nồi hơi, nhìn thấy một lối ra không ai nghĩ sẽ đi vào, anh thật sự là chịu đủ địa phương thô tục quỷ quái này. Mở cánh cửa màu trắng ra, anh mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng người ở trong khoang chứa hàng hóa, anh khó chịu lấy tay phẩy phẩy, ý đồ muốn xua tan mùi khó chịu này đi.
Khoang chứa hàng yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác đứng trong đáy biển u tối.
Cal cảm thấy mình điên rồi, anh chạy đến cái chỗ kì quái này làm gì, xem con chuột? Có khi cái công nhân đáng ghét kia đang nói dối, hắn căn bản không có nhìn thấy nữ nhân kia. Đi qua cạnh một chiếc xe, tay Cal chống lên xe, mệt mỏi nhìn quanh bốn phía, ngón tay anh chạm vào một ít bụi trên xe, phiền chán nói thầm ở trong lòng, "Cái xe hỏng."
Sờ sờ hộp thuốc lá trong túi, anh tính toán hút một điếu thuốc để làm dịu đi đau đớn ở bụng. Vừa ngậm điếu thuốc vào trong bụng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng đứng ở bên kia xe, cách một dãy hàng hóa lớn, yên tĩnh đứng ở một chỗ tương đối rộng rãi.
Cal dừng lại, anh cho rằng mình hoa mắt, hoang mang nháy mắt mấy cái, miệng cắn điếu thuốc. Lập tức phản ứng trở lại, anh không tiếng động nở nụ cười tàn nhẫn, rốt cục tìm được đồ siêu lừa đảo này. Chỉ cần chặn lại cửa khoang chứa hàng, nàng không thể chạy thoát lần nữa. Cal chậm rãi đi về phía trước, đi đến đằng sau dãy hàng hóa, giống như động vật chuẩn bị săn mồi, tính toán bắt lấy nàng.
Cal vừa mới chuẩn bị đi ra khỏi dãy hàng hóa, thì yên lặng đứng tại chỗ nhìn, đầu nàng rũ xuống, hai tay thong thả dang ra hai bên. Anh không rõ động tác này làm như thế nào, nó vô cùng tự nhiên, rất mềm mại, rất đẹp.
Giống như tư thế của một vũ công, nhưng nó lại không giống với múa xiếc ở đầu đường vừa thô tục vừa cứng ngắc, cũng không giống như múa ballet trên sân khấu.
Anh bất tri bất giác đứng yên tại chỗ, cắn điếu thuốc không có khói, tựa vào dãy hàng hóa bên cạnh, nhìn hai chân nàng từng chút từng chút lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng kiễng chân lên, không hề có cảm giác cố sức, giống như giây tiếp theo nàng biến thành lông vũ mà bay đi mất.
Anh chưa từng xem qua động tác múa Ballet nào như vậy cả, thậm chí nàng cũng không đi giày.
Cal ngừng thở theo từng động tác mà nàng làm, tay nàng thoạt nhìn rõ ràng không hề có sức lực, lại giống như bên trên có chiếc dây thừng trói chặt nàng lại, kéo thẳng cánh tay của nàng, cả thân thể của nàng.
Nàng duy trì cái tư thế kia quái kia một lúc, Cal quên hô hấp, sợ bản thân phát ra thanh âm làm bay mất tư thế này. Nó giống như bức tranh mà Rose mua, quái đản làm anh không thể lí giải. Nàng có thể bảo trì tư thế nàymột thế kỷ, Cal thế nhưng lại cho là như vậy.
Đột nhiên lúc đó, không hề dự triệu, cả người nàng rơi xuống, Cal gần như cho rằng xương cốt của nàng biến mất, yên lặng quỳ dưới đất.
Nàng... Đang múa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...