Editor: Gà
Trước cửa tòa cao ốc Thế Đình, Tịch Dĩ An hơi dừng lại khi nhìn thấy người nào đó đang đứng cạnh một chiếc xe sang trọng màu đen, tây trang giày da thẳng thớm, mái tóc vuốt ngược anh tuấn phi phàm như một phần tử tinh anh.
Huệ Tâm Quỳnh sóng bước cùng cô ra ngoài, thấy vậy thì cười tủm tỉm nói một câu "hẹn hò vui vẻ", rồi lẩn trước.
Nhân viên Thế Đình từ bốn phía ùa ra thi thoảng lại lén bắn ánh mắt đánh giá sang.
Bầu không khí tò mò bát quái lặng yên lan rộng không một tiếng động.
Tịch Dĩ An thong dong tự tại bước đến, Thương Yến Bạch thò người về phía trước, từ trong xe ôm một bó hồng đưa cho cô.
Hoa hồng không nhiều không ít, vừa đủ một tay ôm.
"Cảm ơn Tịch tổng đã nể mặt, chút tâm ý, mong ngài sẽ nhận."
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Khẩu khí nghiêm trang này, còn cả bộ trang phục đúng đắn này nữa, khoác trên người anh lại chẳng nhìn ra một chút đúng đắn nào.
Tuy rằng anh quả thực rất đẹp trai.
Tịch Dĩ An nhận hoa hồng.
"Đổi xe?"
Thương Yến Bạch mỉm cười nói: "Chiếc xe này đàng hoàng khiêm tốn hơn, tính năng an toàn riêng tư cũng được, càng xứng với thân phận của Tịch tổng."
Tịch Dĩ An bật cười, ném hoa hồng lại cho anh rồi khom lưng bước lên ghế sau xe.
Thương Yến Bạch cũng lập tức ngồi vào.
Không gian ghế sau rộng hơn xe hơi phổ thông, chừa lại một khu nghỉ ngơi, còn có thể đặt hoa.
Thương Yến Bạch cất bó hoa đi, điều chỉnh tư thế dịch người về phía Tịch Dĩ An một chút.
Anh chủ động gợi chuyện: "Công việc hôm nay có thuận lợi không?"
Tịch Dĩ An: "Cũng được."
Thương Yến Bạch lấy ra một ly trà trái cây trong tủ giữ nhiệt, bao bì đóng gói không giống như tùy tiện mua trong quầy nước bên ngoài, mang lại cảm giác rất đắt tiền.
"Uống cái này trước nhé?" Anh đưa trà trái cây qua.
Thời tiết ngày càng trở lạnh, không thích hợp uống đồ lạnh, Thương Yến Bạch đặc biệt yêu cầu người ta làm ở nhiệt độ bình thường, bảo quản trong tủ giữ nhiệt.
Ly trà không cho nhiều đường, đều là vị trái cây nguyên bản nên không khác gì ăn trái cây, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến quy tắc ăn uống của cô.
Tịch Dĩ An liếc nhìn anh, nhận cốc nước thủy tinh lớn bằng hai bàn tay của cô, ống hút anh đã cắm sẵn, cô trực tiếp ghé vào miệng cốc hút một ngụm.
Hương trái cây tràn vào khoang miệng, vị ngọt thanh trong veo không hề gắt.
Tịch Dĩ An nuốt trà trái cây xuống, quay đầu lại đã thấy Thương Yến Bạch đang nhìn cô chằm chằm.
"..."
Cô đặt chiếc cốc xuống đĩa, hơi mất tự nhiên dời mắt.
"Đừng nhìn." Không nhịn được thốt ra, âm lượng khe khẽ.
Lúc này Thương Yến Bạch mới thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn chằm chằm ống hút trên cốc trà.
Có một dấu son môi rất mỏng trên đó.
Bữa tối đặt trong một hội sở tư nhân yên tĩnh, vừa hay cũng ở trong Bãi Nguyệt Lượng.
Hội sở xây dựng ven sông, xung quanh phủ đầy cây cỏ xanh tươi, những cây cầu nho nhỏ với thác nước chảy xiết hệt như trang viên tư gia.
"Hương vị đồ ăn ở đây không tệ, đầu bếp được trả lương cao mời về, anh ta là người duy nhất ở Hải thị có thể dung hợp được những đặc điểm ẩm thực phương Nam."
Nghe Thương Yến Bạch giới thiệu, Tịch Dĩ An ra điều đã hiểu gật đầu: "Cho nên hội sở này là của anh?"
Thương Yến Bạch gật đầu.
Cô đột nhiên cong khóe môi, mày hơi chau, cười như không cười nói: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu sản nghiệp đây?"
Đường đường là người thừa kế Hoa Mậu, sáng lập Quang Niên, cũng là ông chủ phía sau của dãy phố vàng Thủy Vân, bây giờ lại là ông chủ của hội sở cao cấp.
Thật nhiều thân phận.
Đối mặt với câu hỏi của Tịch Dĩ An, Thương thiếu cười nhẹ, rất khiêm tốn trả lời: "Việc này liên quan đến thông tin cá nhân nên không tiện nói ra."
Phía đối diện, thấy Tịch tổng hiểu rõ rũ mắt xuống tựa như không có ý định tiếp tục truy hỏi, Thương Yến Bạch vội vàng nói hết nửa câu sau: "Đương nhiên, Tịch tổng là ngoại lệ, nếu em thật sự muốn biết, tôi vẫn có thể..."
"Không cần". Tịch Dĩ An cười thong dong ngắt lời anh, "Tôi cũng không muốn biết".
Thương Yến Bạch: "..."
Đành thế.
Nhưng Thương Yến Bạch vẫn tiếp tục giải thích cho cô biết: "Hoa Mậu được giao cho người có thể tin tưởng quản lý, Quang Niên cũng đã đi vào quỹ đạo, việc mở hội sở và quán bar đơn giản chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi."
Chống lại ánh mắt ý vị không rõ của Tịch Dĩ An, nụ cười của anh càng sâu: "Ở địa bàn của mình càng tự do tự tại hơn."
"Ra vậy." Tịch Dĩ An như có điều suy nghĩ gật đầu.
Thấy thái độ của cô thay đổi, Thương Yến Bạch không khỏi thầm buông lỏng, đang định tiếp tục chủ đề khác lại thấy cô khẽ bật cười.
Khi cô cười rộ lên rất đẹp, nhưng mỗi khi cô bỗng vô duyên vô cớ cười với anh đều không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên...
"Cho nên trước kia anh nói không có tiền đều là lừa phỉnh tôi?"
"..."
Thương thiếu nghẹn họng.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Trầm mặc một lúc, anh lại khôi phục lại dáng vẻ chính nhân quân tử, nở nụ cười hoàn mỹ: "Loại chuyện trong lòng hiểu rõ này, Tịch tổng không cần phải vạch trần tôi như vậy đâu."
Tịch Dĩ An cứ vậy ung dung nhìn anh, nụ cười dần trở nên chân thật. Đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra phiến ngoạ tầm* mờ nhạt nằm dưới mắt.
(*) Ngọa tầm là vùng dưới lông mày xuống gần vành mi phía trên.
Đồng tử phản chiếu ánh sáng ngọn đèn trong phòng bao, khiến chúng càng trở nên trong trẻo mê hoặc.
Sao có thể xinh đẹp như vậy.
Thương Yến Bạch trộm nghĩ.
Sau đó, anh lại tận lực tìm mấy chủ đề mà Tịch Dĩ An có thể tiếp chuyện, chẳng hạn như ở Châu Âu nên đến chỗ nào du lịch mới thú vị, liệu trong những năm đi du học cô có nhớ hương vị món ăn quê hương hay không, còn nhắc tới việc bàn bạc kế hoạch hợp tác đã được quản lý cấp cao hai bên nhắc tới lần trước.
Cuối cùng Thương Yến Bạch phát hiện, khi anh nói về những vấn đề liên quan đến công việc, cô sẽ nhìn anh chăm chú hơn.
Anh rất hưởng thụ kiểu chuyên chú này.
Đồ ăn được dọn ra, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.
Từ đầu đến cuối, Thương Yến Bạch không hề để chủ đề rơi vào tình huống xấu hổ không nói nên lời. Trước kia một mình ra ngoài xây dựng sự nghiệp, anh từng phải thường xuyên xử lý không ít những trường hợp xã giao thương nghiệp khác nhau. Chỉ cần anh muốn, đều có thể dễ dàng sử dụng lợi thế ngoại hình, kiến thức và kinh nghiệm phong phú của mình để thu hút tất cả những ai đang trò chuyện cùng mình.
Sau này anh lại cảm thấy hơi phiền chán với sự đạo đức giả và kiểu lịch sự dối trá này, muốn nếm trải một cuộc sống khác, cho nên mới trút bỏ trọng trách để trở thành một chủ cửa hàng.
Tịch Dĩ An đặt đũa xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau môi.
Thương Yến Bạch cũng lập tức gác đũa, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn. Anh gọi tất cả các món đặc trưng ở đây, cũng đã hỏi cô có kiêng kỵ món nào không. Lượng thức ăn không quá nhiều nhưng đủ cho hai người.
Sau một bữa cơm, Thương Yến Bạch phát hiện Tịch Dĩ An ăn rất ít. Nhất là thịt, trên cơ bản cô chỉ đụng vào thịt luộc.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Tịch Dĩ An gật đầu, đánh giá đúng trọng tâm: "Không tệ."
Thương Yến Bạch: "Muốn gọi một phần đồ ngọt không, đồ tráng miệng ở đây cũng rất được."
Cô lắc đầu; "Không cần, buổi tối tôi không ăn đồ ngọt."
Thương Yến Bạch nghiêm nghị nhìn cô, ngữ khí nghiêm túc: "Tịch tổng, vóc dáng của em rất hoàn mỹ, không cần giảm béo."
Nét mặt Tịch tổng có chút khó hiểu: "Tôi không giảm cân, tôi chỉ đang khống chế chế độ ăn uống của mình một cách hợp lý."
Thương Yến Bạch: "... Ăn ít như vậy buổi tối không đói sao?"
Vấn đề này anh đã muốn hỏi kể từ lần đầu tiên ngồi ăn cùng bàn với cô.
Tịch Dĩ An lắc đầu: "Không đói, tôi no rồi."
Thương Yến Bạch bất đắc dĩ, biết rằng cô có chủ kiến nên không khuyên nữa.
Kết thúc bữa tối, Thương Yến Bạch ngỏ lời mời cô đi xem phim, anh chọn mấy bộ phim mới chiếu rồi hỏi ý kiến của cô.
Hiển nhiên đã lên kế hoạch chu đáo cho buổi "hẹn hò" tối nay.
Đương lúc Thương Yến Bạch lướt điện thoại giới thiệu với Tịch Dĩ An mấy poster phim, thật ra cô không mấy hứng thú nên chỉ vươn tay tuỳ ý chỉ vào một bộ nào đó.
"Cái này đi."
Thương Yến Bạch nhìn tấm poster, hình như đây là một bộ phim hoạt hình, tên rất không đâu vào đâu, giống như một bộ phim hài.
"Được." Anh không phản đối.
Trong Bãi Nguyệt Lượng có rạp chiếp phim IMAX* lớn nhất Hải Thị, không gian được trang trí rất tốt.
(*) IMAX (được viết tắt của cụm từ Image MAXimum) là công nghệ chiếu phim chất lượng nhất hiện nay với tiêu chuẩn sản xuất và trình chiếu phim được phát minh bởi công ty IMAX – Canada. (Nguồn : Goodgle)
Phim hoạt hình bọn họ muốn xem là điện ảnh 2D, Thương Yến Bạch vừa rời khỏi nhà hàng đã gọi một cuộc điện thoại, vào rạp chiếu phim không cần mua vé, đã có người thu xếp sẵn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người bước vào phòng chiếu VIP, chỉ cần khách đến bộ phim sẽ được bắt đầu ngay.
Tịch Dĩ An đã quen với nếp sống đến chỗ nào cũng nhận được sư đãi ngộ đặc biệt và sắp xếp đâu vào đấy, cho nên cô không có cảm nhận gì lớn khi xem phim trong rạp riêng. Cô cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, dồn phần lớn tinh lực cho sự nghiệp, không chỉ vì trên vai có trách nhiệm mà còn vì bảo vệ cơ nghiệp của gia đình, hơn hết cũng vì có thể nắm trong tay những thứ mình muốn.
Mà Thương Yến Bạch hiển nhiên cũng muốn dành cho cô tất thảy những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình.
Ổn định xong chỗ ngồi, nhân viên mang đồ uống và đồ ăn vặt đến, nhận được sự đồng ý, ánh đèn trong rạp tối dần.
Bộ phim sắp bắt đầu.
Trong bóng tối mờ ảo, chỉ có ánh sáng leo lắt từ màn hình lớn. Nương theo những tia sáng yếu ớt này, Thương Yến Bạch đem bắp rang đưa cho Tịch Dĩ An.
"Thử một cái nhé?"
Cô khẽ lắc đầu, nhìn vào màn hình không chớp mắt.
Từ góc nghiêng hàng mi của cô càng thêm rõ ràng. Vừa dài vừa dày, do hiệu ứng trang điểm nên độ cong rõ hơn bình thường một chút. Làn da trắng nõn như gốm sứ, ngũ quan tinh xảo mà không một lớp trang điểm nào có thể tạo nên.
Người anh thích mặt nào cũng hoàn mỹ.
Được chừng một lúc, trong tầm mắt Thương Yến Bạch, Tịch Dĩ An đột ngột di chuyển đôi mắt, hàng mi mảnh mai nhẹ nhàng rung. Cô không quay đầu lại, vẫn nhìn chuyên chú vào màn hình: "Xem phim hay xem tôi?"
Thương Yến Bạch chống cằm ánh mắt không thay đổi, khoé miệng cong cong: "Không xem phim chỉ nhìn em thôi được không?"
Tịch Dĩ An lạnh lẽo tuyệt tình: "Không thể, không xem phim thì đi ra ngoài."
"Thôi được." Thương thiếu lưu luyến thu hồi ánh mắt, chán nản ngẩng đầu nhìn vào màn hình, "Thế tôi xem trộm."
Tịch Dĩ An: "..."
Kệ anh vậy.
Hết phần mở màn, bộ phim chính thức bắt đầu.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Cả bộ phim đúng như cái tên của nó, cốt truyện rất không ra làm sao, nhiều tình tiết viễn tưởng lố bịch khiến người xem phải bất bình. Vô cùng ngớ ngẩn, nhưng lại có một ma lực thần kỳ nào đó khiến nó trở nên cực kì thu hút.
Có lẽ đây là năng lực đặc biệt của sự vô tri.
Ban đầu khi mới tung ra vài miếng hài, cả hai người đều tương đối bình tĩnh. Về sau, Thương Yến Bạch ngẫu nhiên đánh mắt sang sẽ phát hiện nụ cười nhàn nhạt trên môi Tịch Dĩ An.
Đúng là ông trời đang giúp anh.
Chọn tới chọn lui thế nào lại chọn đúng một bộ phim hài.
Anh thích nhìn thấy cô cười. Đặc biệt như bây giờ, một nụ cười thuần khiết không chút tạp chất.
Bộ phim kết thúc mà nụ cười trên mặt Tịch Dĩ An vẫn chưa tắt. Thương Yến Bạch thấy vậy thì rất vui nên cũng cười theo, cố ý hỏi cô: "Phim hay lắm à?"
Tịch Dĩ An quay đầu nhìn anh, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời vô cùng xinh đẹp. Cô không đáp mà hỏi ngược lại anh: "Anh từng nghĩ đến việc làm diễn viên chưa?"
Thương Yến Bạch: "?"
Tịch Dĩ An nghiêm túc đề nghị: "Tôi nghĩ anh có thể thử xem, dù sao trình độ lươn lẹo của anh có thể sánh ngang với nam chính trong phim này."
Thương Yến Bạch lặng người một lúc, cố ý sụ mặt giận dỗi: "Không được, lỡ đâu tôi đi đóng phim lại mê hoặc hết các thiếu nam thiếu nữ thì em phải làm sao?"
"Tôi?" Tịch Dĩ An cầm túi xách đứng dậy. " Có thời gian tôi sẽ đóng góp cho phòng vé của anh."
Dứt lời chuẩn bị rời đi.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt.
Cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy người đàn ông ngồi thẳng trên ghế đang nắm tay cô, nét mặt trịnh trọng: "Vậy Tịch tổng sẽ đầu tư cho tôi chứ?"
Muốn làm thật ư?
Tịch Dĩ An nhướng mày: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Thương Yến Bạch: "Đừng suy nghĩ nữa, cứ đầu tư đi, đến lúc tôi vào đoàn phim nếu có người trêu chọc tôi sẽ nói thật ra mình chỉ là một tiểu bạch kiểm được nhà đầu tư bao dưỡng, tự động đánh tan hết mọi rắc rối, Tịch tổng thấy được không?"
Tịch Dĩ An im lìm không lên tiếng.
Cho đến khi phát hiện ý cười nhỏ vụn trong đáy mắt người đàn ông, cô giãy mạnh hất tay anh ra, khẽ lườm anh một cái rồi quay đầu bỏ đi.
"Không biết xấu hổ."
Chưa thấy ai vội vàng muốn làm tiểu bạch kiểm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...