Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Điều khiến Thương thiếu vui hơn mừng hơn, chính là lần này Tịch tổng đã quên kéo tay vịn ở giữa hai ghế. Tuy anh vẫn chưa thể có bất kỳ hành vi vượt ranh giới nào, nhưng anh cũng rất hài lòng vì không có rào cản như vậy.

"Sắp đến Trung Thu rồi, em và ông cụ Tịch dự tính gì chưa?" Thương Yến Bạch hỏi.

Tịch Dĩ An: "Không cần đón."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Vẫn như trước kia, cùng ăn một bữa cơm, có lẽ cả nhà Huệ Tâm Quỳnh sẽ đến.

Huệ Tâm Quỳnh là người ông cụ Tịch một tay nâng đỡ, vẫn luôn tận tâm tận lực cho Thế Đình, nhiều năm qua đi cũng xem người nhà họ Tịch trở thành người thân.

Tịch gia ở Hải thị chỉ có hai ông cháu Tịch Tế Khiên và Tịch Dĩ An, nhân khẩu thưa thớt, đến ngày lễ Tết, Huệ Tâm Quỳnh sẽ đến thăm ông cụ, hoặc đưa cả nhà đến ăn cơm.

Trung Thu năm ngoái Tịch Dĩ An ở nước ngoài, không thể về đoàn tụ cùng ông. Năm nay, cô đặc biệt dành thời gian để làm một bữa cơm đoàn viên với ông cụ.

Cuối tháng là thời điểm Tuần lễ thời trang quốc tế diễn ra sôi nổi nhất, dưới trướng Thế Đình có không ít thương hiệu cao cấp nên sau lễ cô phải đi Châu Âu một chuyến.

Thương gia khác với Tịch gia, dòng chính tuy chỉ có Thương Yến Bạch là cháu đích tôn, nhưng con cháu đều ở bản địa hoặc ở phía nam, khoảng cách tương đối gần. Vào mấy dịp Trung thu thế này, ông cụ Thương không thể ở lại Huy Sơn được, phải quay về nhà cũ chủ trì bữa tiệc.

Thương Yến Bạch thật sự rất muốn ăn lễ với Tịch Dĩ An, đáng tiếc danh bất chính ngôn bất thuận, thời cơ chưa tới.

Tịch gia bên này chỉ có hai ông cháu, rất quanh quẽ. Anh không nỡ.

Chủ đề Trung Thu không thể tiếp tục.

*

Trong thang máy của Bãi Nguyệt Lượng, Thương Yến Bạch hỏi cô: "Sáng mai muốn ăn gì?"

Lúc này còn chọn món?

Tịch Dĩ An lườm anh, lạnh lùng nói: "Không muốn ăn gì hết."


Thương Yến Bạch: "Không được, bỏ bữa sáng không tốt cho sức khoẻ. Sáng nay ăn bánh mì nướng sữa, hay là mai đổi sang món Trung nhé? Cháo thập cẩm với bánh ngũ cốc thì sao?"

Từ chối có tác dụng không?

Không có.

Tịch Dĩ An: "Sao cũng được."

Cô thường xuyên bận rộn công việc, bữa trưa gần như đều giải quyết bằng cơm hộp ở công ty, bữa tối hoặc là tăng ca hoặc dự tiệc, nếu không chính thì lại đến Huy Sơn, rất ít khi dùng bữa ở Bãi Nguyệt Lượng.

Dì Chu chỉ đến để làm bữa sáng, từ khi Thương Yến Bạch bắt đầu mỗi ngày đưa bữa sáng đến, dì cũng không còn việc dì khác để làm. Việc vệ sinh đã có người phụ trách, dì ấy không cần làm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, dì Chu tự giao cho mình nhiệm vụ mới...

Chẳng phải có rất nhiều loại hoa khác nhau được giao cùng bữa sáng mỗi ngày sao? Dì Chu tình nguyện chăm sóc những bông hoa này. Sau một thời gian, căn nhà quạnh quẽ bỗng trở nên sinh động hơn hẳn. Tất cả là nhờ những bông hoa đó.

Nhưng nhiều quá cũng không dễ dàng xử lý, tầng trên cùng có một phòng tắm nắng, được bố trí đơn giản như một hoa viên nhỏ, rực rỡ sắc màu, thỉnh thoảng được thay bằng những bó hoa tươi, trông còn khá bắt mắt.

*

Tầng 43.

Thương Yến Bạch miễn cưỡng đi ra ngoài. "Đi nhé, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Tịch Dĩ An ngước mắt nhìn anh, khoé miệng khẽ cong không quá rõ.

"Ngủ ngon."

Vốn đang còn ủ rũ, Thương thiếu lập tức mỉm cười vui vẻ.

Tịch Dĩ An về đến nhà, như thường lệ tập Yoga một lúc mới đi tắm. Ngâm cả người vào bồn tắm lớn, làn nước dần xoa dịu các cơ bắp đang kêu gào phản kháng của cô. Thoải mái nhắm mắt lại, chợt nhớ đến gương mặt tươi cười tuấn tú của Thương Yến Bạch khi đứng ngoài cửa thang máy. Anh rõ ràng là một cậu ấm nổi tiếng mặt lạnh, chẳng hiểu thế nào đứng trước mặt cô lại giống một chú chó ngốc nghếch.

Tịch Dĩ An cầm điện thoại ở bên cạnh lên, nhấp vào khung thoại với Quách Ngôn Tử.

Trầm tư hồi lâu, cô gõ một dòng chữ gửi đi.

[Vic: Cậu có biết Thương Yến Bạch là người như thế nào không?]


Khoảng năm, sáu phút sau.

[Ngôn Tử: ? Chị em ơi, cậu không đúng lắm nha!]

[Vic: ?]

[Ngôn Tử: Thông thường, khi một người muốn tìm hiểu một người khác giới, có nghĩa đã bắt đầu động tâm!]

[Ngôn Tử: Cơ trí như ta.jpg]

[Vic: Trả lời tớ.]

[Ngôn Tử: Ôi ôi ôi ôi ôi ôi cậu thật dữ!]

Bất đắc dĩ, phú bà Tịch Dĩ An chuyển một bao lì xì sang cho cô nàng. Bên kia nhận xong, chốc lát sau một loạt tin nhắn dài ào ào gửi đến.

[Ngôn Tử: Thương Yến Bạch, 29 tuổi, dân tộc Hán, sinh năm 19xx ở Hải thị. Năm 20xx tốt nghiệp Khoa Máy tính của Đại học XX, trường đại học hàng đầu thế giới, và năm 20××, anh lấy bằng MBA của Trường Kinh doanh XX. Chủ tịch Tập đoàn Hoa Mậu, là một trong những người sáng lập Tập đoàn Quang Niên, đồng thời cũng là chủ tịch hiện tại của Tập đoàn Quang Niên...]

Vừa nhìn đã biết là những thông tiên có thể dễ dàng tìm thấy trên mạng.

[Ngôn Tử: Đây là những thông tin được trích xuất từ các cuộc phỏng vấn trước đây của anh ta với truyền thông, nhưng nó không đầy đủ đâu, tớ có thông tin nội bộ cơ!]

[Vic: Tiếp tục.]

[Ngôn Tử: ...]

[Ngôn Tử: Nội dung bên dưới đều tự tay tớ gõ chữ...]

[Ngôn Tử: Thương Yến Bạch, vinh dự đạt được danh hiệu 'Người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ Hải Thị', (một cuộc bỏ phiếu ẩn danh trong giới do sếp của tớ, Hồ Vi Dịch khởi xướng). Người đàn ông độc thân hoàng kim giới hào môn, gương mặt năm sao (hơn cả năm sao), dáng người năm sao, tính cách mười sao khó tiếp cận, không có kinh nghiệm tình cảm, xu hướng tính dụng đáng ngờ (hiện đã bị gạch bỏ), sinh sản vô tính (gạch bỏ)]

[Ngôn Tử: Cập nhật mới: Đang nhiệt tình theo đuổi chủ tịch xinh đẹp Tịch Dĩ An của tập đoàn Thế Đình! (đáng yêu)]

Tịch Dĩ An im lặng một lúc.


[Vic: Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền, tớ sẽ trả gấp đôi :)]

[Ngôn Tử: Phú bà, rốt cuộc cậu cũng chịu bao dưỡng tớ sao!]

[Ngôn Tử: phú bà đói đói cơm. jpg]

[Vic: ...]

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Dù sao Quách Ngôn Tử cũng không thể nhận lì xì vô ích, tiếp tục gửi đến một tin nhắn khác.

[Ngôn Tử: Đứng trên lập trường của tớ mà nói thì Thương Yến Bạch trừ bỏ tính cách ra, thực sự không còn gì để chê. Cậu cũng biết tớ đã giải quyết cho anh ta bao nhiêu vụ bê bối lên hot search, anh ta ghét nhất bị người khác tính kế, cho nên đối với những người đó chưa bao giờ nương tay. Mặt khác, tớ còn biết được anh ta hình như chưa từng yêu đương với ai, ngay cả đối tượng mập mờ cũng không có, xung quanh tương đối sạch sẽ!]

[Ngôn Tử: Nói thật, hôm đó ở quán bar, tới tận bây giờ tớ chưa từng thấy anh ta như vậy, như thể biến thành người khác! Có lẽ đây là tình yêu nha, tớ nghĩ anh ta thích cậu nhiều lắm. (cười tít mắt)]

[Ngôn Tử: Bạn yêu! Chuyện này được nha! Cậu có thể thử xem, nếu thật sự không ổn thì chia tay thôi, dù sao với điều kiện của cậu tìm một người tốt hơn anh ta trên thế giới này không phải không thể, đúng không? (đầu chó)]

Tịch Dĩ An chỉ đột nhiên nổi lên hứng thú muốn hiểu thêm về Thương Yến Bạch qua bạn thân, ngờ đâu lại rơi vào ma chướng của một kẻ bán hàng đa cấp.

Thật sự không thể nghe tiếp, càng không nên suy nghĩ linh tinh.

Tắt máy, đi tắm rồi đi ngủ.

*

Tầng dưới.

Thời gian không sớm không muộn, Thương Yến Bạch ngủ không được, bèn đến phòng tập thể dục rèn luyện. Trước khi lên máy chạy bộ, anh đã báo cho trợ lý Chung Bình, bảo anh ta điều tra thông tin của Thành Uẩn.

Những ân oán tình thù của Thành Uẩn và Thế Đình không còn là bí mật trong giới hào môn. Thương Yến Bạch cũng nghe nói qua. Ba mươi năm trước, Phạm Thành Công – chủ tịch Thành Uẩn đương nhiệm hiện giờ chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo, xuất thân từ một ngôi làng miền núi, ông ta dựa vào trợ cấp xã hội học xong đại học, sau tốt nghiệp bắt đầu vào Thế Đình làm việc. Sự chăm chỉ nỗ lực của Phạm Thành Công đã thu hút sự chú ý của thiên kim Tịch Thế Uẩn, dần dần đề bạt lên vị trí trợ lý giám đốc.

Sau đó, hai người kết hôn và Phạm Thành Công chuyển đến trang viên Tịch gia. Đây cũng là một tin chấn động toàn giới hào môn Hải thị thời điểm đó. Dù không nói thẳng, nhưng ai cũng biết Phạm Thành Công ở rể nhà họ Tịch.

Sau khi kết hôn với Tịch Thế Uẩn, Phạm Thành Công đã từ chức ở Thế Đình và mở một xưởng may nhỏ, tài chính cùng nhân mạch đều không thể tách khỏi sự hỗ trợ của Tịch gia. Cho nên xưởng may được đặt tên là Thành Uẩn, Phạm Thành công đứng đầu.

Tịch Thế Uẩn chịu trách nhiệm một Thế Đình to lớn như vậy, kỳ thật không thiếu một xưởng may nhỏ, nhưng bà cũng có những suy tính riêng, và may mắn thay nhờ có những cân nhắc này đã khiến bà ấy, hay Tịch Dĩ An hiện tại trở thành đại cổ đông đứng thứ hai của Thành Uẩn.

Thành Uẩn càng làm càng lớn, Phạm Thành Công càng tự cho rằng đã thành công, cho nên ông ta đưa cha mình ở dưới quê lên Hải thị sinh sống. Ông Phạm nửa đời đối mặt với đất, một chữ bẻ đôi không biết, suy nghĩ thiển cận lại gia trưởng, dù vậy ông ta vẫn cực kỳ để ý đến họ của Tịch Dĩ An.

Từ khi biết cô theo họ mẹ, ông ta đã tức giận đến mức làm ầm ĩ một đoạn thời gian. Chính vì ông ta náo loạn như vậy mới làm lộ ra một đứa cháu gái khác, một đứa cháu họ Phạm, phù hợp với tiêu chuẩn của ông ta. Cháu gái lớn Phạm Miểu, chỉ kém Tịch Dĩ An một tuổi.


Sau khi ông cụ Tịch biết chuyện đã tức giận đến mức đổ bệnh, Tịch Thế Uẩn chịu áp lực từ hai phía công ty và trong nhà, dần dần lực bất tòng tâm, bỏ mình trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi ra ngoài một mình.

Ông cụ Tịch bất ngờ nghe tin dữ càng ốm nặng hơn, trực tiếp vào phòng cấp cứu, Tịch gia gần như sụp đổ. Sau lưng không biết bao nhiêu ánh mắt đang xem trò đùa, thầm cười nhạo.

Người ta khinh thường Phạm Thành Công lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, cũng chế giễu Tịch gia không biết nhìn người, dẫn sói vào nhà.

Trong lúc Tịch gia hỗn loạn, Tịch Dĩ An khi ấy mới tám tuổi đã biểu hiện phong thái lâm nguy không sợ hãi của mình. Không có người lớn hướng dẫn nhắc nhở, cô phải gánh chịu nỗi đau mất mẹ và bất lực trước bạo bệnh của ông ngoại, một bên sắp xếp quản gia chuẩn bị tang lễ cho Tịch Thế Uẩn, vừa gọi điện thoại đến thủ đô, nhà tổ Tịch gia.

Bên đó mới là căn cơ sâu nhất của Tịch gia.

Năm đó người cầm quyền cao nhất Tịch gia với ông cụ Tịch Tế Khiên là anh em cùng một mẹ sinh ra, giữ chức vị quan trọng ở thủ đô. Lúc ấy trong mắt người ngoài, người đứng đầu trẻ tuổi của Thế Đình bất ngờ qua đời, ông cụ Tịch vì chuyện này mà bệnh nặng, cô con gái duy nhất chỉ để lại một cô bé đang học tiểu học, cũng không biết Phạm Thành Công còn làm ra chuyện gì. Có nhiều người theo thuyết âm mưu tin rằng, tất cả mọi việc đều do Phạm Thành Công tính kế từ đầu.

Ngay lúc này, người Tịch gia đến, không chỉ một người.

Anh cả của ông cụ Tịch Tế Khiên, Tịch Tế Đường, cho dù là phú hào lớn nhất của Hải Thị cũng phải nhún nhường ba phần. Con trai thứ hai của Tịch Tế Đường là Tịch Thế Bồ, giáo sư đại học Bắc Kinh. Người con cả không thể đến vì còn nhiệm vụ phải làm. Công ty có người của Tịch gia đáng tin cậy quản lý, không đến mức không có Tịch Thế Uẩn thì không thể hoạt động. Rắc rối ở chỗ, những kẻ mượn gió bẻ măng nhiễu loạn, có người nhà của ông cụ đến trấn trụ, yêu ma quỷ quái tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế Đình giải quyết khủng hoảng một cách dễ dàng.

Tại đám tang của Tịch Thế Uẩn, Tịch Dĩ An kiên quyết đoạn tuyệt với Phạm Thành Công. Từ đó về sau, tuổi thơ của cô hoàn toàn chấm hết.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Lúc trước mới nghe những chuyện này, đứng trên quan điểm của một người ngoài cuộc, nghe xong liền thôi, không buồn cũng không vui. Bây giờ nhìn lại, Thương Yến Bạch lại không nhịn được mà suy nghĩ, lo lắng.

Một cô bé như cô phải vượt qua áp lực đó như thế nào?

Nếu không có người nhà họ Tịch ra mặt, nếu ông cụ Tịch không vực dậy nổi, chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?

May thay.

Không có nếu.

Cô trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía, không cần mượn ngoại lực vẫn có thể bảo vệ người thân và gia nghiệp. Cô ăn uống và nghỉ ngơi có kế hoạch, lành mạnh, kiên trì tập thể dục, không bao giờ đối xử tệ với cơ thể, luôn nỗ lực trong công việc và cuộc sống. Cô không bị bi kịch thời thơ ấu để lại bóng ma tâm lý, tính cách tuy lạnh lùng nhưng không có khuyết điểm rõ ràng, chứng tỏ được giáo dục tốt. Nhưng những điều này cũng không thể khiến Thương Yến Bạch thôi đau lòng.

Anh thực sự rất thương cô.

Cho nên càng muốn nhìn rõ hơn, không phải qua góc nhìn của một người ngoài cuộc, mà hơn thế là những sự thật bị thời gian vùi lấp.

*

Tác giả có lời muốn nói: "Chúng ta cùng chúc mừng Thương thiếu nào, thành công tiến thêm một bước nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận