Editor: Gà
Đèn phía đối diện đều đã tắt, Thương Yến Bạch lúc này mới nuối tiếc xoay người, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì có tiếng chuông cửa.
Anh đi đến huyền quan, bản mặt to bự của Hồ Vi Dịch gần như tràn ra khỏi camera.
Mở cửa, Thương Yến Bạch xoay người bỏ đi mặc kệ anh ta.
Hồ Vi Dịch tựa vào cạnh cửa bất động, nở một nụ cười quỷ dị.
"Ái chà chà, đây chẳng phải là nhà của tôi sao? Buổi tối cậu chạy đến nhà tôi làm gì vậy?" Chính xác thì Hồ Vi Dịch cũng không để trong lòng những lời nói trước đây của Thương Yến Bạch, nhà của mình lại cho đi đổi lấy căn nhà thậm chí còn chưa được bàn giao chính thức.
Thương Yến Bạch hờ hững: "Chưa giao giường."
Hồ Vi Dịch cười lạnh, không chút khách khí bước vào.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Đi đến phòng khách anh ta đột nhiên khựng lại, ánh mắt cổ quái dán chặt vào quyển tạp chí quen thuộc trên bàn trà.
Một lúc lâu sau, Hồ Vi Dịch nói ra điều đã suy nghĩ bấy lâu: "Thương Yến Bạch, cậu không bị biến thái đấy chứ?"
Thương Yến Bạch đang chuẩn bị lên lầu thì đứng lại, nhíu mày lạnh lùng liếc anh ta: "Không có việc gì thì biến."
Đổi lại ngày thường Hồ Vi Dịch có thể sẽ khiêm tốn một chút, nhưng hôm nay khác.
Anh ta kiêu ngạo ngồi xuống sô pha, dưới con mắt lạnh băng của Thương Yến Bạch từ tốn cầm cuốn tạp chí trên bàn trà, nhận xét như một lão thần: "Vị Tịch tiểu thư này thật quá xinh đẹp, giá trị nhan sắc chắc phải đứng đầu trong giới ấy nhỉ? Vừa đẹp vừa giỏi giang, cậu nói xem nếu tôi theo đuổi cô ấy tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"
Hồ Vi Dịch mới chạm vào cuốn tạp chí Thương Yến Bạch theo bản năng muốn đoạt lại, có điều sau khi nghe vài câu uy hiếp của anh ta, anh dần tỉnh táo trở lại, anh nhàn nhã dựa vào tay vịn cầu thang, tươi cười lạnh bạc nghiêm túc nói: "Cậu ấy hả, bằng 0."
Hồ Vi Dịch tỉ mỉ quan sát biến hóa trên mặt anh, cố tình hỏi: "Thế à? Thấp vậy ta? Không đến mức vậy chứ, dù sao năm ngoái tôi cũng có mặt trong danh sách những doanh nhân trẻ xuất sắc có giá trị nhan sắc cao ở Hải Thị, là chồng của rất nhiều cô gái trên mạng đó nha."
Thương Yến Bạch chế giễu: "Đã vậy hay cậu cưới bọn họ luôn đi, dù sao mắt mù cũng không ghét bỏ tính khí của cậu, lại còn ngoan hiền dễ bảo."
"Không được đâu!" Hồ Vi Dịch điên cuồng tìm đường chết: "Tôi với Tịch đại tiểu thư vừa gặp đã..."
Lời cuối cùng bị ánh mắt lạnh như dao của Thương Yến Bạch dọa nuốt trở về.
Thương Yến Bạch chỉnh lại cổ tay áo, bước về phía anh ta: "Nói đi, cậu muốn chết thế nào?"
"Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Thương Yến Bạch có phải cậu thích Tịch Dĩ An không? Đúng không?"
Thương Yến Bạch lập tức đi đến, một tay nắm lấy cổ áo Hồ Vi Dịch, xách anh ta đến ban công.
Hồ Vi Dịch vội vàng nhấn mạnh: "Ấy đừng đừng đừng! Tôi chỉ giỡn thôi mà! Vợ bạn không thể chọc, tôi cố ý đùa với cậu thôi!"
Thương Yến Bạch thả tay ra, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hồ Vi Dịch khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
"Cậu vừa nói gì?"
Hồ Vi Dịch mặt hỏi chấm: "Cái gì? Tôi nói cố tình đùa với cậu..."
"Câu cuối."
"Câu cuối... Vợ bạn không thể chọc?"
Thương Yến Bạch cong cong khóe môi, ý cười vương trong đáy mắt, thái độ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: "Được, tôi tha thứ cho cậu."
Hồ Vi Dịch: "..."
Đây mẹ nó còn gọi gì là thích nữa!
Yêu đấy!
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Quay vào nhà, Hồ Vi Dịch quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh lấy hai lon bia, đặt một lon trước mặt Thương Yến Bạch, mở ra uống hai ngụm, sau đó tê liệt nằm xuống ghế sô pha.
Tiếp tục quan tâm đến chung thân đại sự của người anh em.
Hồ Vi Dịch: "Mà này, hai người tiến triển đến mức nào rồi?"
Thương Yến Bạch không đụng vào rượu, cầm cuốn tạp chí Hồ Vi Dịch ném trên sô pha, xoay người đi lên cầu thang, vừa đi vừa thản nhiên đáp: "Mới chờ cô ấy đi ngủ xong, chuẩn bị nghỉ ngơi."
Hồ Vi Dịch lập tức ngồi thẳng dậy: "Mẹ kiếp? Động tác của cậu nhanh vậy hả?! Không phải! Sao cậu không ở lại lâu chút? Quay về sớm vậy?!"
Thương Yến Bạch dừng lại, lướt qua cửa sổ sát đất nhìn sang phía tòa B đối diện, nhàn nhạt nói: "Tôi ở đó chờ."
Hồ Vi Dịch trầm mặc: "Thương Yến Bạch, cậu đúng là biến thái!"
*
Tám giờ sáng, Tịch Dĩ An như thường lệ chỉnh đốn thỏa đáng bước vào thang máy, tài xế đang chờ cô dưới lầu.
Cô cũng không nhàn rỗi, mở điện thoại lên xem lịch trình làm việc Sở Vân Úy gửi tới.
Thang máy đột nhiên dừng lại.
Dường như có dự cảm, cô nâng mắt liếc qua, quả nhiên dừng ở lầu 43.
Khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng thu lại.
Là một trong những khu căn hộ cao cấp ở Hải Thị, tuy khu E tòa B của Bãi Nguyệt Lượng chỉ có hai mươi hộ gia đình nhưng được trang bị tới 6 thang máy phục vụ cho những cư dân cao cấp, nói tóm lại sẽ không xuất hiện trường hợp trùng thang máy.
Tiết kiệm tối đa quỹ thời gian quý báu của các "thượng đế."
Tuy nhiên, thang máy mà Tịch Dĩ An đi hai ngày ngay có chút "bận rộn".
Người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài thang máy đang nhướng mày với vẻ bất ngờ.
"Tịch tiểu thư? Chào buổi sáng."
Thương Yến Bạch bước vào, đứng ở một góc cách cô không xa, nói chuyện như một người bạn cũ: "Đi làm sao?"
Tịch Dĩ An nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười nhạt: "Ừm."
Không biết anh muốn đi đâu, nhưng từ kiểu tóc và quần áo có thể đoán đã được chăm chút cẩn thận, áo sơ mi màu xám giản dị nhưng dễ nhận thấy cách cắt may khéo léo, tinh tế.
Mùi nước hoa quanh quẩn trong thang máy, nhàn nhạt và mát lạnh, trùng hợp là nó rất hợp với khí chất của anh.
Hương nước hoa phụ nữ có mùi đậm hơn một chút, tựa như nhịp điệu của tuyết đầu mùa, rất hợp với cô.
Thương Yến Bạch ấn tầng trệt, thẳng người bất động, tầm mắt rơi trên tấm gương bóng loáng trong tháng máy, nhìn cô gái bên cạnh không rời mắt.
Lớp trang điểm tinh tế, hay nói cách khác ngũ quan trên gương mặt vốn đã tinh xảo, làn da trắng mịn không tì vết, chẳng cần trang điểm quá đậm, chỉ ăn mặc đơn giản đã đủ tôn lên nét đẹp kinh diễm.
Trang phục công sở, dưới áo vest màu xám là một chiếc sơ mi trắng không cài hết cúc, kết hợp với quần âu cùng màu với áo khoác.
Dưới cổ áo sơ mi, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Hơn nữa, bộ tây trang của cô có phần giống màu áo sơ mi anh đang mặc hôm nay.
Có lẽ phát hiện ra điều này, ánh mắt Thương Yến Bạch đong đầy ý cười.
Cho đến khi thang máy dừng ở lầu một, anh cũng không tiếp tục bắt chuyện với Tịch Dĩ An.
Xuất phát từ phép lịch sự, ánh mắt cô dừng trên người anh một giây, khóe miệng cong lên một độ cung khó hiểu rồi rời đi.
Thương Yến Bạch dõi theo bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt mới ấn cửa thang máy.
*
Trong lúc nghỉ trưa, Tịch Dĩ An cầm điện thoại đã bỏ quên từ sáng sớm lên xem, Quách Ngôn Tử khủng bố tin nhắn Wechat của cô.
– Ngôn tử: [Anh tớ sáng nay xuống máy bay, về nhà bế quan tìm linh cảm rồi, mới nghe tin cậu về, hai người đã lâu không gặp rồi nhỉ? Tối nay anh ấy cũng đến tiệc mừng thọ của Tưởng đổng, lúc đó gặp nha~]
Quách Ngôn Tử có một anh trai, Quách Ngôn Đào.
Trước kia đã từng gặp mấy lần ở Quách gia, cô có ấn tượng rất tốt, tính cách của anh ấy không tồi, hợp với hình tượng anh trai nhà bên.
– Ngôn Tử: [À đúng rồi, tối qua tớ gặp Thẩm Phức, cậu còn nhớ cô nàng kia không? Con gái út nhà họ Thẩm, cô ta có ý đồ với cậu, dĩ nhiên là ý đồ về đại ngôn, tối nay tám phần cô ta cũng đến, cậu chuẩn bị tâm lí đi.]
– Ngôn Tử: [Cô ta thích SYB lâu rồi, tớ vẫn luôn sợ cô ta sẽ làm tăng khối lượng công việc cho tớ, mặc dù tích cách của cô ta không hẳn là xấu nhưng nhưng lại rất biết cách loanh quanh lòng vòng giày vò người khác, tớ không dám đắc tội đâu!]
– Ngôn tử: [Rất là giận.jpg]
Sau đó còn gửi sang vài tấm hình lễ phục xin ý kiến của cô.
Tịch Dĩ An trả lời lại, cô đang chuẩn bị đến phòng bên cạnh gọi cơm trưa, điện thoại đột nhiên rung lên hai lần, cô thuận tay mở ra xem.
Một yêu cầu kết bạn mới.
Nick name: Năm tháng chông gai.
Ghi chú: Thương Chí Uân.
Tịch Dĩ An khẽ chau mày, vài giây sau trong đầu nhảy ra một cái tên.
Chủ tịch tập đoàn Hoa Mậu.
Ông nội của Thương Yến Bạch,
Bạn mới của ông cụ Tịch.
Do dự một lúc, Tịch Dĩ An đồng ý kết bạn.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Không đợi cô hỏi mục đích, hình đại diện bên kia dường như đang ôm điện thoại chờ hồi âm, lập tức gửi đến một tin nhắn.
– Năm tháng chông gai: [Tiểu Tịch à, ông là ông Thương đây!]
– Năm tháng chông gai: [Xin chào bạn.jpg] (Phiên bản trung lão niên)
Tịch Dĩ An lướt xem vòng bạn bè của ông, nội dung không nhiều lắm, động thái mới nhất là bức hình chụp chung của hai ông cháu Thương Yến Bạch, đăng vào tháng sáu năm nay.
Nhìn nội dung xem ra là chúc mừng sinh nhật Thương Yến Bạch, ông cụ ra vẻ miễn cưỡng đăng bài chúc lên vòng bạn bè, kiêu ngạo đến mức không có lấy một chữ.
Chắc hẳn đúng người rồi.
– Vic: [Thương lão tiên sinh, chào ông ạ, ông tìm cháu có chuyện gì không?]
Suy nghĩ một hồi cô chuyển tiếp một gói biểu tượng cảm xúc đáng yêu trong lịch sử trò chuyện của Quách Ngôn Tử.
Bên kia, vừa nhận được biểu tượng dễ thương gửi đến, ông cụ Thương kéo quản gia lại: "Tiểu Tống cậu mau dạy tôi cách chụp màn hình lại, con bé Dĩ An này đáng yêu quá! Khác hẳn với mọi khi, tôi phải gửi cho Thương Yến Bạch xem mới được, làm nó tức chết!"
Chú Tống bảo trì im lặng, giúp ông cụ chụp màn hình lại.
Năm tháng chông gai gửi một tin nhắn thoại dài mấy chục giây đến...
"Tiểu Tịch ơi, ông đang định đổi một bộ nội thất mới, nghe nói đồ nội thất của JR rất tốt, ông ngoại cháu lần trước có nói cho ông biết cháu đã thu mua lại JR? Lần này tìm cháu hỏi xem chỗ cháu có nhà thiết kế nào tốt không? Ông muốn chế một bộ, lão Tịch bèn cho ông số của cháu. Người trẻ mấy đứa không phải đang thịnh hành dùng Wechat hay sao? Ông chỉ thêm Wechat của cháu để dễ liên lạc hơn thôi! Tiểu Tịch đừng trách ông nội đường đội nhé!"
Tịch Dĩ An đành phải phản hồi bằng giọng nói, giọng điệu rất khách sáo: "Thương lão tiên sinh quá lời, như vậy đi, bây giờ cháu hơi bận chút, cháu sẽ cho người chuẩn bị tư liệu của nhà thiết kế để ông lựa chọn, ông thấy có được không?"
Ông cụ Thương lập tức gửi đến mấy chữ được.
Như thể còn sợ chưa đủ, ông lại gửi thêm một ký hiệu OK.
Sau đó là một biểu tượng cảm xúc màu mè: Cụng ly cho tình hữu nghị của chúng ta.jpg.
Nhìn gói biểu cảm này, cô đột nhiên nhớ đến cách đánh giá của Thương Yến Bạch về ông ấy: Lão ngoan đồng.
Quả thực khác xa các vị trưởng bối khác.
*
Thương Yến Bạch ở trong phòng quần áo đổi đi đổi lại mười bộ khác nhau, chợt nghe thấy âm báo tin nhắn Wechat, thả tay xuống xem.
Vừa nhìn thấy nét mặt đã ngưng trọng.
Ông cụ gửi một bức hình sang, toàn bộ đều là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, đối tượng không phải ai khác mà chính là người nào đó được anh đặt trên đầu quả tim.
– Tổ tông: [Thằng nhóc! Phục chưa hả!]
Thương Yến Bạch im lặng một lúc, sau đó trả lời.
– Thương: [Phục!]
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Anh bày trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc ngồi xổm canh trước thang máy cả nửa tiếng chỉ vì muốn hít thở cùng một tháng máy với cô. Thế mà ông già kia chỉ cần động mồm mép đã lấy được Wechat vào tay.
Thương Yến Bạch phóng to hình ảnh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện mơ hồ kia nửa ngày.
Ánh hoàng hôn làm nổi bật một phần ba diện mạo của cô gái, để lộ những đường nét tinh xảo và mái tóc dài đặc trưng.
Cô ấy còn biết gửi gói biểu tượng dễ thương cơ đấy.
Đáng yêu quá.
– Thương: [Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.jpg]
"Tổ tông" gửi đến một tin nhắn giọng nói: "Được rồi được rồi! Nhìn dáng vẻ của anh đi! Chắc chưa lấy được số điện thoại của người ta chứ gì? Đợi lão tổ tông nhà anh ra tay! Nhìn cho kỹ vào, tạo cơ hội cho anh đấy, đúng lúc tôi cũng muốn đổi bộ nội thất mới, anh trả tiền!"
– Thương: [OK] Ông nội ơi, yêu ông nhiều ~ [Bắn tim]
– Tổ tông: Cút [Nôn mửa].
Tác giả có lời muốn nói: Chính là yêu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...