Nhà của bọn họ là một căn hộ cũ ở tầng sáu, đã được mua từ rất lâu về trước.
Dưới ánh trăng, Kiều Nguyên ngâm nga rảo bước đi vào hành lang, vừa quay đầu lại đã thấy một bóng người đen thù lù.
Thằng nhóc giật mình kêu lên.
Thấy là Kiều Thư, thằng nhóc trợn trừng mắt, tiện chân đạp lên đùi cô một cái: “Chị lén lén lút lút làm gì, muốn dọa chết tôi sao?”Kiều Thư giẫm lên chân Kiều Nguyên, rồi sau đó tỉnh bơ đi thẳng.
Kiều Nguyên gào lên: “Chị bị mù sao!”Bà nội Kiều đang ngồi trong nhà xem TV chợt nghe thấy tiếng gào như heo chọc tiết của cháu thì hoảng hồn chạy ra mở cửa: “Sao vậy sao vậy, em trai mày đâu?”“Phía sau.
” Kiều Thư lách mình vào nhà, để cặp xuống rồi đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Nguyên mới ôm chân thút thít bước vào.
Thực ra thằng nhóc đã không còn đau vì bị giẫm nữa, nhưng cúi đầu xuống thấy dấu chân đen sì dính trên giày thể thao màu trắng của mình, nó lập tức tức không chịu được.
Đây là giày mà cha nó mới mua cho hôm trước, là hàng hiệu đó! Thế mà lại bị giẫm dơ.
Kiều Nguyên xông vào phòng Kiều Thư nhưng không tìm được người.
Lúc này mới nhìn thấy đèn phòng vệ sinh sáng, nó đứng ở cửa bắt đầu bù lu bù loa lên.
Bà nội Kiều biết chuyện Kiều Thư đạp cháu trai mình, lập tức hùa theo gõ cửa: “Mày lớn như vậy rồi, đi đứng không biết nhìn đường sao?”Quan trọng không phải ở cái chân đau mà là ở đôi giày mới, Kiều Nguyên mếu máo: “Giày mới của con.
”“Để lát nữa bà bắt chị Ba giặt cho con nhé! ”“Giặt rồi thì sẽ không còn mới nữa…”Bà ngoại và cháu trai đứng bên ngoài, một người dỗ dành một người trách móc, chưa được một lát đã tự sắp xếp một đống việc cho Kiều Thư.
Đời trước Kiều Thư mồ côi cha mẹ, may được một người tốt bụng giúp đỡ mới học đến đại học.
Lúc đó cô luôn mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ có gia đình, có cha có mẹ, như vậy hạnh phúc biết bao.
Bây giờ điều ước thành hiện thực, cô còn có thêm một người bà và một đứa em trai, nhưng Kiều Thư lại cảm thấy, thà đừng có còn hơn.
Có người thân như thế này, cô tình nguyện làm cô nhi.
Cô phải nghĩ cách dọn ra ngoài rồi sau đó cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Kiều.
Chỉ là bây giờ cô vẫn là một học sinh cấp ba, dọn ra ngoài thì ở đâu, tiền sinh hoạt làm sao mà có, tất cả đều phải tính toán kỹ càng.
Kiều Thư không quan tâm đến tiếng ồn ào bên ngoài.
Sau khi nghĩ xong, cô đưa mắt nhìn khuôn mặt hiện lên trong gương.
Vừa nhìn thì lông mày liền nhíu chặt.
Theo như trong truyện miêu tả, cô gái tên Kiều Thư này đã dựa vào dung mạo để lội ngược dòng.
Tiểu thuyết viết, hồi cấp ba Kiều Thư không xinh đẹp cho lắm, dáp dấp gầy gò, nước da xanh xao vàng vọt, vẻ ngoài ấy không hề liên quan đến hai chữ “xinh đẹp” một chút nào.
Sau này cô ấy thích Trần Diệu Dương, nhưng Trần Diệu Dương lại không ưa cô ấy.
Quá đố kị với Tống Dao, Kiều Thư đã bày kế hãm hại cô ấy, cuối cùng trực tiếp bị đuổi học.
Từ đó về sau bặt vô âm tín, mãi đến mấy năm sau mới trở về.
Lần này trở về, cô ấy vô cùng xinh đẹp, dựa vào khuôn mặt của mình quyến rũ đám con trai nhà giàu ăn chơi trác táng, gây biết bao phiền phức cho nữ chính Tống Dao.
Đáng tiếc là hiện tại, Kiều Thư vẫn là con ngốc xấu xí kia.
Không chỉ như thế, Kiều Thư còn bôi một lớp mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt, có lẽ là kem BB hoặc là kem nền, bôi lên trông loang loang lổ lổ.
Đã vậy thì chớ, bôi mặt lại không bôi cổ, phần da nơi tai và cổ lệch tông hẳn so với da mặt.
Ngoài ra, cô ấy còn vẽ eyeliner rất đậm, trực tiếp biến đôi mắt hai mí của mình thành một mí.
Khóe miệng Kiều Thư hơi run lên.
Cô lấy sữa rửa mặt, tẩy rửa một lúc, cuối cùng ngũ quan của Kiều Thư cũng hiện ra.
Mặt rất nhỏ, hình trái xoan, nhưng vì quá gầy nên trông không được đẹp.
Mũi rất cao, đôi môi không đầy đặn như những cô gái khác mà hơi mỏng, cuối cùng là điểm nhấn của cả khuôn mặt – đôi mắt phượng dài và hơi hếch lên trên.
Tống Dao mắt hạnh môi đào, vừa nhìn là thấy ngọt ngào vô hại, mà vẻ đẹp của Kiều Thư lại hoàn toàn trái ngược với Tống Dao.
So với Tống Dao, ngũ quan của Kiều Thư càng có tính công kích hơn nữa.
Bảo sao sau này Kiều Thư lại có thể trở lại một cách đáng kinh ngạc như thế.
Với khuôn mặt này, cô ấy tuyệt đối có thể làm nên chuyện.
Nhưng có một câu nói như thế này, một làn da trắng có thể che đi khuyết điểm, còn một nước da tối màu thì không.
Dù da Kiều Thư không tính là đen, nhưng chúng trông vàng vọt và thật sạm.
Khí sắc không ổn, cả người đều mất đi sức sống.
Tóc cô ấy dài và xơ, môi khô nẻ, người gầy không ra gì.
Đã thế, cô ấy còn trực tiếp biến thứ xinh đẹp nhất trên khuôn mặt mình – đôi mắt phượng thành mắt một mí.
Dù có bôi thật nhiều kem nền đi chăng nữa, da mặt thiếu collagen làm sao có thể trở nên tốt hơn được.
Kiều Thư lại không thể hiểu được mạch não của Kiều Thư trong sách.
Có tiền thì giữ lại để mua nhiều trứng gà và sữa hơn một chút không phải tốt hơn sao, cô ấy tuyệt đối sẽ không như thế này rồi.
Một khuôn mặt được như vậy, thế mà lại bị cô ấy biến thành chẳng ra gì.
Rửa mặt sạch sẽ rồi, Kiều Thư đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Căn hộ này trông cũ kỹ nhưng rất lớn, dù sao trước cô còn có hai người chị.
Kiều Thư nhìn xung quanh một chút rồi bước đến căn phòng nhỏ nhất ở phía Nam.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Kiều Nguyên đã ưỡn bụng đá cửa xông vào, hếch mặt chỉ chỉ đôi giày đang đặt nơi cửa.
“Giặt sạch cho tôi, nhất định phải giặt sao cho y như mới biết chưa.
” Nói xong, thấy Kiều Thư vẫn không nhúc nhích, nó lại nói: “Chị nhanh tay lên đi, giặt càng sớm càng tốt, hai ngày nữa tôi cần dùng rồi đó!”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...