Kiều Thư ngồi trong phòng sững sờ một lúc lâu.
Bây giờ cô mới chỉ mười sáu tuổi!Mười sáu tuổi mà đã bắt cô lấy chồng, điên rồi sau?Trước kia cô còn nghĩ, lần này mình thi tốt như vậy, chắc nhà họ Kiều sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút.
Bây giờ cô mới hiểu ra rằng, đối với những người này, dù cô có đậu Thanh Hoa Bắc Đại [1] cũng không khiến họ hưng phấn bằng việc cô gả cho một người có tiền.
[1] Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh (hay gọi chung là Thanh Hoa Bắc Đại) - hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc, nằm trong top 35 những trường đại học danh giá nhất thế giới, là ước mơ của tất cả học sinh Trung Quốc.
Kiều Thư đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.
Học giỏi bao nhiêu cũng vô dụng với mấy người đó.
Nếu bọn họ thật sự tìm cho Kiều Thư cái gọi là một “người đàng hoàng”, đến lúc đó cô mà không đồng ý, liệu cha mẹ Kiều có thể bắt cô nghỉ học hay không?Có thể lắm.
Không, chắc chắn là vậy luôn.
Dù sao cô cũng không có tiền trả học phí, nếu như nhà họ Kiều cắt mất khoản tiền đó của cô, vậy thì đến lúc đó dù cô có kiên trì cũng không làm gì được.
Trước đó Kiều Thư còn cảm thấy rằng có lẽ cô có thể cố gắng đến khi tốt nghiệp cấp 3, sau đó thi đậu đại học, như thế là có thể thoát khỏi gia đình này, nhưng bây giờ nghe được dự định của mẹ Kiều.
Kiều Thư ý thức được rằng mình nhất định phải làm cái gì đó.
Trong thời gian ngắn nhất, cô phải lập ra được một kế hoạch.
Đêm đó, giữa tiếng nói chuyện ồn ào của mẹ Kiều và chị hai Kiều, Kiều Thư khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau đến trường, bước vào phòng học, trong lớp mới chỉ có mười mấy học sinh ở ký túc xá nên đến sớm.
Một vài người trong số đó chủ động chào cô.
Bị cô lập gần một tháng nay, Kiều Thư đã quên mất cảm giác khi nói chuyện với bạn học là gì.
Cô đi đến chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa môn Chính Trị rồi ra ngoài học bài như mọi khi, sau đó chạy bộ buổi sáng.
Quay về lớp, Kiều Thư cầm bình đi xuống lầu rót nước.
Rót nước xong, cô vô thức quay đầu lại nhìn, tình cờ trông thấy Đàm Phong đang chậm rãi đẩy xe lăn tới.
Thói quen dần dần hình thành sau một tháng, bất giác, Kiều Thư lại muốn nói với Đàm Phong lời chúc buổi sáng tốt lành, nhưng lời đến khóe miệng lại bị nuốt xuống.
Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với Đàm Phong xong, trên đường về nhà, Kiều Thư thử đặt mình vào vị trí của Đàm Phong, cố gắng hiểu sự chủ động của cô đối với anh mà nói đến cùng là cảm giác gì.
Một người đã lâu không tiếp xúc với người khác, họ sẽ rất sợ người khác chủ động chào hỏi với mình.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, họ sẽ vô cùng kháng cự [3].
[2] Theo mình thì câu này có thể hiểu như sau.
Khi mà mình không giao tiếp gì với người khác trong một thời gian quá dài, thì tất nhiên là cũng chẳng có ai thèm gọi điện thoại cho mình, chẳng ai quan tâm mình, vậy nên bỗng dưng một ngày tiếng chuông điện thoại vang lên mình sẽ rất là hãi, kiểu tự dưng được quan tâm được hỏi han sẽ sinh ra sợ hãi và kháng cự ý.
Mà đối với Đàm Phong, người từ nhỏ đã mắc hội chứng Asperger, mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Vậy nên lời chào hỏi mà cô nghĩ là dịu dàng và thân thiện có thể đã khiến Đàm Phong cảm thấy rất khó chấp nhận, khiến anh không biết phải làm gì.
Đàm Phong cũng nhìn thấy Kiều Thư.
Anh dám khẳng định, vừa rồi cô cũng nhìn thấy anh.
Ngay cả Đàm Phong cũng không phát hiện ra rằng động tác đẩy xe của mình bất giác nhanh hơn một chút, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên, cô gái lúc nào cũng dừng lại nói chuyện cùng khi nhìn thấy anh đã không còn ở đó nữa.
Bàn tay đặt trên xe lăn của Đàm Phong nhất thời khựng lại, sững sờ một lúc.
Không ai biết rằng, giây phút đó, thật ra Đàm Phong muốn chủ động nói lời chào buổi sáng với Kiều Thư.
Đàm Phong cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau mới lại đẩy xe lăn, đi vào phòng học, về chỗ góc tường nơi anh đã ngồi hơn hai tháng.
Mà Kiều Thư thì đang ngồi ở gần cửa ra vào, chỗ cách anh xa nhất.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Đàm Phong bình tĩnh nhìn về phía cô.
Anh nhìn thấy Kiều Thư – người trước kia cũng giống như anh, không giao tiếp nhiều với người khác – giờ đây đang nói gì đó với bạn cùng bàn mới của mình.
Hai người họ nói gì vậy? Nói rất lâu, có lẽ là một phút, mà cũng có lẽ là hai phút.
Hai phút thì có thể nói được bao nhiêu lời? Đàm Phong không biết.
Từ sau khi mẹ qua đời, anh chưa từng nói chuyện với ai quá hai phút đồng hồ.
Cộng tất cả những lời mà Kiều Thư từng nói với anh lại có lẽ cũng chưa đến hai phút.
Cảm giác chua xót ngày đó lại ùa về, hơn nữa so với khi đó lại càng có nhiều tư vị mà Đàm Phong không biết phải nói ra sao.
Anh không hình dung được đây là cảm giác gì, anh chỉ biết là mình không muốn nhìn thấy Kiều Thư nói chuyện với người khác lâu như vậy.
Đó là điều mà anh không hiểu nổi.
Đàm Phong ngồi ở đây hơn hai tháng, anh chưa từng cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng bây giờ, Đàm Phong lại cảm thấy bất mãn.
Quá xa.
Xa đến nỗi anh không nghe được giọng cô nói.
Bạn cùng bàn mới của Kiều Thư tên là Bùi Ninh, một nam sinh hướng nội và có vóc dáng khá giống cô.
Không phải kiểu lạnh lùng không muốn người khác đến gần như Đàm Phong, chỉ đơn giản là cậu trai này nhát gan, sống nội tâm mà thôi.
Hơn nữa, Kiều Thư ngờ rằng Bùi Ninh thích Tống Dao.
Cô cảm thấy hơi áy náy.
Nếu không phải cô kiên quyết không ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, có lẽ bạn cùng bàn của Bùi Ninh chính là Tống Dao rồi.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành như vậy, không còn cách nào khác.
Tính tình Bùi Ninh hướng nội, nhưng nếu có vấn đề gì cần hỏi cậu, nếu biết cậu sẽ trả lời.
Lúc này Kiều Thư đang hỏi Bùi Ninh về vấn đề học bổng của trường liên cấp.
Hôm qua sau khi nghe mẹ Kiều và chị hai Kiều nói chuyện, Kiều Thư bị dọa sợ, cả đêm không yên giấc.
Sau khi đến lớp rồi thì nhanh chóng hỏi thăm.
Bùi Ninh không rõ chuyện học bổng lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn một Kiều Thư không biết gì.
Nghe Bùi Ninh nói xong, Kiều Thư đã nắm được đại khái.
Kiều Thư là học sinh nghèo, vậy nên mỗi tháng cô đều được 200 tệ tiền trợ cấp.
Số tiền đó sẽ được chuyển thẳng vào thẻ cơm của cô.
Một nửa số học sinh trong lớp đều nhận được khoản tiền hỗ trợ này.
Nhưng học bổng thì không giống thế.
Tiền học bổng là do nhà trường cho riêng.
Tiêu chuẩn để nhận được loại học bổng hạng nhất này vô cùng đơn giản, người nào có điểm cao nhất cuối mỗi học kỳ sẽ được nhận.
Mỗi năm thưởng một lần, mỗi lần 5 nghìn tệKiều Thư rục rịch.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...