Kiều Thư ngẫm nghĩ một lúc rồi bước nhanh đến.
Cô nhớ rõ hội chứng Asperger vẫn có chút khác biệt so với bệnh tự kỷ thông thường.
Người mắc bệnh tự kỷ thường có xu hướng thu mình lại và tách biệt với thế giới, trong khi đó người mắc hội chứng Asperger lại thật sự mong được kết bạn, chẳng qua vì một vài hiểu lầm trong giao tiếp, cuối cùng lại biến khéo thành vụng [1].
[1] Biến khéo thành vụng: Tương đương với câu “Chữa lợn lành thành lợn què”, nghĩa là một việc (vật) đang yên lành, bình thường, làm sao đó lại khiến mọi thứ trở thành hỏng bét.
Dòng người qua lại khiến Đàm Phong không khống chế được sự căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, tâm trạng bứt rứt không yên.
Khi còn sống với mẹ ở Mỹ, mẹ Đàm Phong đã từng đưa anh đến gặp một vị bác sĩ tâm lý.
Sau khi tìm hiểu tình trạng của anh, bác sĩ đã nói với mẹ Đàm Phong rằng: “Khi con trai của bà đối mặt với nhiều người, trong lòng sẽ cảm thấy áp lực, người càng đông, áp lực ấy càng tăng lên.
”Khi đó anh mới chừng mười tuổi, nhưng đã hoàn toàn hiểu được cách nói tăng dần.
Anh nhanh chóng vận dụng các công thức toán học và hình vẽ trong đầu để tính toán ý của bác sĩ: Khi hai người tương tác với nhau thì chỉ có một đường liên kết, ba người thì có ba đường liên kết, bốn người thì có sáu đường, năm người thì có mười đường liên kết! Lúc này, xung quanh có quá nhiều đường liên kết, căn bản không thể đếm hết được.
Không ai có thể nhìn thấy được sự căng thẳng và lo lắng tột độ mà Đàm Phong đang phải đối diện dưới khuôn mặt trầm lặng kia.
Dưới tình huống như vậy, cho dù có người gọi tên mình, trong tiềm thức Đàm Phong vẫn cảm thấy là mình đã nghe nhầm.
Cho đến khi giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, nhờ thính giác nhạy cảm hơn người bình thường, Đàm Phong lập tức tìm được phương hướng nơi phát ra giọng nói đó.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đã nói lời xin lỗi và đẩy xe lăn giúp mình hôm qua.
Cô đứng cách anh gần một mét rưỡi, mỉm cười nhìn anh.
“Buổi sáng tốt lành.
” Cô nói.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh bấu chặt lấy chiếc xe lăn, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Kiều Thư, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào, như thể cơ mặt của anh đã chết lặng rồi vậy.
Anh có thể nhận ra được đây là một lời chào hỏi đơn giản.
Khi còn nhỏ, Đàm Phong không phân biệt được cảm xúc của người khác, không biết họ đang khóc hay đang cười.
Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại anh có thể xác định được một điều rằng, cô gái trước mặt đang cười với anh.
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Cười có rất nhiều kiểu, cười mỉm, cười khẩy, cười gượng, cười lớn, cười mỉa vân vân.
Người bình thường càng lớn tuổi, càng có kinh nghiệm, họ có thể dễ dàng hiểu được hàm ý phía sau những nụ cười này.
Nhưng Đàm Phong thì khác.
Anh đã từng tra nghĩa của từng từ trong từ điển, nhưng hội chứng Asperger lại khiến anh không tài nào phân biệt được rõ ràng.
Đàm Phong đã mất một thời gian dài mới nhận ra được đâu là mỉm cười đâu là cười lớn, cũng ghi nhớ lại vẻ mặt khi người khác cười lớn và mỉm cười lại trong đầu.
Lúc còn nhỏ, khi chụp hình cho Đàm Phong, mẹ của anh cũng sẽ mỉm cười với anh.
Bà cũng giải thích cho anh biết rằng đó là một nụ cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể hơi để lộ răng một chút.
Còn cười lớn thì là cười thành tiếng, từng có người cười lớn đến chảy cả nước mắt.
Cô gái trước mặt đang mỉm cười với anh.
Nhưng nghĩ đến hàm ý phía sau nụ cười này, Đàm Phong lại cúi đầu một lần nữa, hệt như một cỗ máy nhận phải một câu lệnh sai.
Sau một lúc phân biệt, anh lại trầm mặc như cũ.
Đàm Phong nhớ lại năm mình bảy tuổi, cậu nhóc hàng xóm dùng thái độ vô cùng thân thiện nói chuyện với anh.
Cậu nhóc cũng mỉm cười hệt như vậy, nhưng ngay sau đó lại đẩy anh một cái thật mạnh, khiến anh ngã xuống nền xi măng.
Khi máu chảy dọc xuống mặt, anh chỉ nghe được tiếng mẹ gọi mình từ phía xa, cùng tiếng cười hả hê không chút che giấu của cậu nhóc.
Anh lại nhớ đến năm mười tuổi, đám bạn cùng lớp thường xuyên chế giễu anh là đồ ngốc bỗng tìm anh, nói rằng chúng rất xấu hổ vì những việc đã làm với anh trước đây, hỏi anh có bằng lòng nhận lời xin lỗi của chúng hay không.
Đàm Phong đồng ý, chúng cho anh một chai nước ngọt.
Anh vặn nắp chai nước, từ bên trong bay ra một con ong vò vẽ đang nổi điên.
Những trò chọc ghẹo và bắt nạt như vậy chưa bao giờ chấm dứt, đám trẻ ấy lại cứ lấy đó làm niềm vui.
Tất cả bọn chúng đều nói anh là đồ ngốc, vì hết lần này đến lần khác, anh cứ mãi mắc lừa.
Nhưng anh không thể tránh được.
Hội chứng Asperger khiến đôi mắt anh như bị giăng kín bởi một lớp sương mù khi đối mặt với người khác.
Anh không phân rõ được ý tốt và ý xấu, cũng không phân biệt được người tốt và người xấu, càng không nhận ra được đâu là giúp đỡ đâu là trêu đùa, vì mọi sự trêu đùa đều bắt đầu từ “sự giúp đỡ thiện ý”.
Về sau, bất kể là có ý tốt hay ý xấu, anh đều quy tất cả về chiều hướng xấu hơn.
Đàm Phong không còn tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ mẹ mình nữa.
Như thế thì sẽ không bị mắc lừa, và anh cũng sẽ không tổn thương sau những lần trót tin tưởng sai người nữa.
Vậy nên, Đàm Phong vẫn cứ cúi đầu, yên lặng đi qua Kiều Thư, không cho cô bất kỳ phản ứng nào.
Sẽ không có ai thích anh, cũng không có ai đối xử tốt với anh cả.
Từ khi sinh ra anh đã là một tên điên, là đồ bỏ đi.
Mà đã là đồ bỏ đi,Thì đã được định sẵn là không được bất kỳ ai chấp nhận.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...