Chậm Nhiệt


Thẩm Xuyên Tự ở nhà Quý Sân Lam cả buổi chiều, còn mang laptop sang, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng đi xem Quý Sân Lam có chỗ nào không thoải mái hay không.
Bốn giờ chiều Quý Sân Lam mở mắt, nhẹ giọng gọi, "Thẩm Xuyên Tự.”
Vài giây sau cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Xuyên Tự khẩn trương hỏi Quý Sân Lam, "Dậy rồi à, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không sao đâu, cậu mau về thay quần áo đi, chuẩn bị xuất phát thôi, tiệc sinh nhật của cậu chẳng nhẽ cậu còn không đến à?" Quý Sân Lam quá hiểu Thẩm Xuyên Tự, cho nên lúc cất tiếng gọi cô chắc chắn cậu chưa đi.

Nếu cậu mà bị ốm thì tiệc sinh nhật sẽ bị phá hỏng mất.
Thẩm Xuyên Tự bị Quý Sân Lam đẩy một cái, vẫn không muốn rời đi.  
Anh đứng ở bên giường không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Quý Sân Lam, cô và anh bốn mắt nhìn nhau bất động, qua vài giây Thẩm Xuyên Tự mới không tình không nguyện nói, "Được, tôi về thay quần áo, lát nữa sẽ tới tìm cậu.”
Quý Sân Lam nhìn cậu đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái, cười cười.

Chờ khi chắc chắn cậu đi rồi, Quý Sân Lam mới xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt một chút.
Sau khi về nhà, Thẩm Xuyên Tự mở cửa liền thấy được mẹ mình.

Thẩm Bình Uyển có vẻ càng giật mình, trong tay còn ôm một bát mì, "Không phải con ra ngoài tổ chức tiệc sinh nhật sao?"
“Sân Lam bị ốm rồi, hơn nữa cho dù có tổ chức sinh nhật cũng không sớm như vậy, con hẹn sáu giờ ăn cơm sau đó mới đi KTV.

"Thẩm Xuyên Tự nhìn mẹ mình, híp híp mắt," Không phải mẹ nên ở công ty sao?”
Thẩm Bình Uyển ăn một miếng mì, hơi nghẹn giọng nói với con trai "Thân làm bà chủ muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được sao? Còn nữa, nếu Sân Lam thấy không khỏe sao con còn quay lại đây làm gì?”
“Cậu ấy bảo con về thay quần áo, lát nữa bọn con sẽ xuất phát.

"Thẩm Xuyên Tự cảm thấy Quý Sân Lam còn giống con ruột của mẹ cậu hơn cả cậu.

Nhưng Thẩm Xuyên Tự cũng không cảm thấy ghen tị bởi vì anh cũng thương Quý Sân Lam, đều như nhau cả.
“À~"Thẩm Bình Uyển biết ngay mà, Quý Sân Lam quan trọng với con trai mình như thế nào bà còn không rõ sao.

Đứa con trai này của bà từ nhỏ đã là người rất biết lên kế hoạch, trong học tập chưa từng để bà phải lo lắng, cho nên bà vẫn luôn nuôi cậu trong phạm vi tự do nhất định.
Điều bà lo lắng nhất cũng là Thẩm Xuyên Tự quá mức lý trí, điểm này có chút không tốt, đi ra ngoài sẽ làm cho người ta cảm giác không có chút cảm xúc nào, khó hòa hợp.

Thẩm Bình Uyển nói với Thẩm Xuyên Tự cậu không nghe, nhưng Quý Sân Lam nói cậu lại rất nghe lời, thì ra tất cả tình cảm đều đặt trên người Quý Sân Lam, những người khác đều không nhìn thấy.
Thẩm Bình Uyển cũng là người từng trải, bắt đầu từ lúc cấp hai bà đã phát hiện con trai mình nảy sinh mối tình đầu thầm mến với Quý Sân Lam.

Lúc ấy bà đã nói chuyện này với Thẩm Xuyên Tự, đây là lần đầu tiên hai mẹ con bọn họ nói chuyện dài gần hai giờ từ việc có ảnh hưởng đến việc học tập hay không đến cuộc sống tương lai cậu có nuôi nổi Quý Sân Lam hay không.
Cô không phản đối con trai mình thích Quý Sân Lam, ngược lại lúc biết chuyện kia bà còn rất vui vẻ bởi vì bà đã quá quen thuộc với con bé, lúc ấy thiếu chút nữa đã nhận Quý Sân Lam làm con gái nuôi, sao có thể không thích được.

Điều bà sợ là sự yêu thích này của con trai mình chỉ là cảm giác mới mẻ trong thời kỳ ngây thơ mà thôi, cho nên bà cũng không ủng hộ con trai mình thổ lộ lúc còn học cấp hai hay cấp ba, nhỡ đâu sau khi chia cách đến tư cách làm bạn bè cũng không có, nhưng mà thật may là Thẩm Xuyên Tự cũng nghĩ như vậy.
Sau khi lên đại học, Thẩm Bình Uyển cũng rất nghiêm túc hỏi con trai mình: "Khi nào con tỏ tình với Sân Lam thế hả, thật sự có thể nhịn à, mẹ còn tưởng rằng con thi tốt nghiệp trung học xong thì con không nhịn được nữa chứ.”
Thẩm Xuyên Tự hy vọng có thể khiến Quý Sân Lam tự mình nhận ra, khi cô nhìn thấy cậu và cũng muốn yêu đương với cậu thì lúc đó cậu sẽ tỏ tình.


Nếu đột nhiên tỏ tình, Thẩm Xuyên Tự chỉ nghĩ đến cảnh nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Quý Sân Lam, sẽ dọa đến cô, sau đó cô có thể sẽ lựa chọn dần dần rời xa cậu, đây là điều Thẩm Xuyên Tự không muốn nhìn thấy nhất.
Thay xong quần áo Thẩm Xuyên Tự ra khỏi phòng, lần nữa nhìn chằm chằm nước mì trong tay Thẩm Bình Uyển, nhìn thôi đã thấy không còn khẩu vị: "Mẹ chỉ ăn mỗi mì thôi ạ?"
“Nếu không thì ăn gì? Mẹ của con ngoài mì ra thì không biết nấu món gì đâu.” Thẩm Bình Uyển vẫn rất tự mình biết mình, bà cảm thấy tài năng của mình đều dùng để kiếm tiền, thật ra như vậy là đủ rồi.
Thẩm Xuyên Tự: "Gọi đồ ăn bên ngoài ạ.”
“Đồ ăn ở gần đây có chút ngán, mẹ không muốn ăn.

Con thay quần áo xong thì đi mau đi nếu không Sân Lam mất kiên nhẫn, mẹ hiếm lắm mới được dịp nghỉ ngơi, con để mẹ yên tĩnh chút.

"Thẩm Bình Uyển đuổi con trai mình đi mau.

Thẩm Xuyên Tự không thèm nhìn mẹ mình nữa, mở cửa đi thẳng đến nhà Quý Sân Lam.
Lúc xuất phát Thẩm Xuyên Tự liên hệ với nhóm bạn của mình, thông báo cho bọn họ tự mình xuất phát.

Mặc dù buổi sáng đã nói nếu họ có bạn gái có thể đưa bạn gái đi cùng cũng bởi vì Quý Sân Lam là nữ sinh duy nhất, cậu sợ cô xấu hổ, cuối cùng vẫn nhắc nhở họ lần nữa.

Cũng mặc kệ bọn họ có nhìn thấy hay không, dù sao cậu cũng đã thông báo.

Quý Sân Lam thắt chặt dây an toàn, ngồi ở ghế lái phụ cũng không nói gì.
Đi tới phòng khách sạn đã hẹn trước, Thẩm Xuyên Tự quen tay giúp Quý Sân Lam dùng nước sôi tráng bát đũa một lần, sau đó lại tự tráng bát của mình, dịu dàng cúi đầu hỏi, "Bụng còn đau không?”
“Không sao nữa rồi "Quý Sân Lam lấy son bóng từ trong túi ra thoa lên môi một lớp mỏng.
Thẩm Xuyên Tự ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này ánh mắt sững sờ, yên lặng nuốt nước miếng, còn sợ Quý Sân Lam phát hiện, lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa.

Cô thoa son xong thấy Thẩm Xuyên Tự đột nhiên luống cuống tay chân, nghi hoặc hỏi, "Cậu chưa từng thấy tôi thoa son môi sao?”
“Rất ít thấy.

"Trước đó Thẩm Xuyên Tự đã thấy Quý Sân Lam thoa son dưỡng môi rất nhiều lần, cô chỉ hai giây là thoa xong.

Hai người câu được câu không nói chuyện, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, hai người bạn cấp 2 kia cô cũng quen biết, tuy rằng rất nhiều năm không gặp nhưng nghe thấy giọng nói họ vẫn rất quen thuộc.

Thẩm Xuyên Tự mời tổng cộng 5 người, hai người là bạn học cấp hai, ba người khác là bạn học cấp ba.
"Này, sao các cậu tới sớm thế." Mã Chính Hạo trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Sân Lam và Thẩm Xuyên Tự liền cười rất vui vẻ chào hỏi.
Mã Chính Hạo là một tên béo, lúc đầu cũng không có béo như vậy, Quý Tân Lam cùng Thẩm Xuyên Tự chứng kiến cậu ta cao lên và tăng cân từ năm nhất trung học cơ sở đến năm ba vẫn vậy, hình như là bởi vì hormone được tiết ra từ thuốc uống trị bệnh của cậu ta, bọn họ cũng không hỏi cậu ta là bệnh gì, nhìn sắc mặt cậu ta vẫn luôn rất tốt.

Có thể là do thân thể khỏe mạnh, Mã Chính Hạo ở trung học cơ sở nổi tiếng là “hạt dẻ cười”, hoàn toàn tương phản với tính cách của Thẩm Xuyên Tự.
Bị che lấp hoàn toàn phía sau bởi Mã Chính Hạo là một người khác tên là Lâm Văn Bân, tên cũng như người, cậu ta đeo kính gọng đen không cao lắm, rất gầy yếu, nhìn qua có vẻ phong độ nho nhã.

Mỗi lần cậu ta đẩy mắt kính, Quý Sân Lam đều cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ đọc một bài thơ, cậu ta cũng là đại biểu môn ngữ văn thời học trung học cơ sở.
“Đây là giày tôi và Lâm Văn Bân tặng cậu.


"Mã Chính Hạo biết nhà Thẩm Xuyên Tự so với bọn họ có điều kiện hơn rất nhiều, lúc học trung học cơ sở cùng nhau làm bài tập nhóm, bọn họ cùng một tổ với Thẩm Xuyên Tự, cũng biết Thẩm Xuyên Tự không phải người tự cao tự đại, cũng sẽ không coi thường người khác, đối với ai cũng dùng đúng một biểu cảm, đương nhiên là ngoại trừ đối với Quý Sân Lam.
Thẩm Xuyên Tự đứng lên nhận quà bằng cả hai tay, mỉm cười nói cảm ơn, "Cám ơn các cậu, ngồi xuống uống chút gì đi, còn có ba người đang trên đường đến đây.”
“Bây giờ hai người vẫn học cùng một trường à? "Lâm Văn Bân hình như rất tò mò, liếc mắt nhìn Thẩm Xuyên Tự lại liếc nhìn Quý Sân Lam.
“Đúng vậy, điều gì khiến cậu cảm thấy chúng tôi sẽ học khác trường hả.

"Thẩm Xuyên Tự cười cười.
Mã Chính Hạo ở một bên lập tức cười to chỉ vào Thẩm Xuyên Tự, nhìn về phía Quý Sân Lam nói: "Tên này đi theo cậu lâu như vậy, cậu không cảm thấy phiền hả?”
Cô chỉ cười trả lời, "Quen rồi.”
"Cái quen rồi này sao nghe miễn cưỡng thế hả ?" Thẩm Xuyên Tự nhướng mày nói.
Cô uống một ngụm trà: "Cậu đừng có mà đổ oan cho tôi.”
Mã Chính Hạo và Lâm Văn Bân đối diện vẻ mặt hóng hớt, cho dù biết rõ hai người bọn họ chắc chắn không thể nào cãi nhau, nhưng bọn họ phát hiện Thẩm Xuyên Tự thế mà lại trêu chọc Quý Sân Lam, thật thú vị nha.

Hồi cấp hai Thẩm Xuyên Tự làm gì cũng rất nghiêm túc, cậu đối xử với Quý Sân Lam rất tốt nhưng tuyệt đối sẽ không đùa giỡn cô như vậy.
Cửa đột nhiên bị mở ra, năm người đi vào, ba bạn học cấp ba này có hai người mang theo bạn gái tới.

Họ bắt đầu giới thiệu, chào hỏi lẫn nhau.

Ngoại trừ hai nữ sinh, những người này Quý Sân Lam đều biết.

Cho dù lúc học trung học cô không học cùng lớp với bọn họ, nhưng bọn họ cùng chơi với Thẩm Xuyên Tự, Quý Sân Lam làm sao có thể không biết, xuất phát từ sự lễ phép cô vẫn đứng lên chào hỏi cùng Thẩm Xuyên Tự.
Năm người này theo thứ tự là, Khâu Trí Minh giàu nứt đố đổ vách cùng bạn gái của cậu ta tên Bành Chân, sinh viên thể dục học viện thể thao Hồ Phi Chương cùng bạn gái Hoắc Phỉ Phỉ, còn có Tô Lạc Trì “hồ ly tinh” một thân một mình đang đi vào cửa.
Quý Sân Lam nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Trì, cậu ta bấm một cái đinh môi nhìn rất đặc biệt, tóc nhuộm thành màu đỏ thẫm, đi ra ngoài nhất định là một người khiến người khác phải ngoài đầu lại nhìn.

Thẩm Xuyên Tự vẫn luôn gọi hắn là “hồ ly tinh”, bạn bè bên cạnh hắn cũng gọi như vậy, về phần tại sao thì Quý Sân Lam cũng không hiểu rõ lắm.
Mỗi người Quý Sân Lam đều đánh giá một cái, lúc này phát hiện trong ba nữ sinh ở đây, chỉ có cô mặc một bộ quần áo dài thoải mái, hai vị mỹ nữ khác đều là váy dài tao nhã cùng váy nửa người gợi cảm bó sát người.

Một nữ sinh trong đó cảm nhận được ánh mắt của Quý Sân Lam, cười gật đầu ngồi xuống bên cạnh cô, "Xin chào, tôi là Bành Chân.”
Vị này chính là mỹ nữ tao nhã, Quý Sân Lam cũng mỉm cười: "Xin chào, tôi là Quý Sân Lam.”
“Oa, tên cậu nghe hay quá.

"Bành Chân nghe Quý Sân Lam giới thiệu xong liền khen ngợi.

Mỹ nữ gợi cảm ngồi bên cạnh Bành Chân chỉ quay qua lạnh lùng gật đầu với bọn họ.

Quý Sân Lam cũng gật đầu lại, người khác đối xử với cô như thế nào, cô sẽ đối xử với họ như thế.
Ngược lại Bành Chân quay qua cười chào hỏi, "Tôi tên Bành Chân, cô ấy là Quý Sân Lam, váy của cậu đẹp quá.”

Hoắc Phỉ Phỉ nhìn Bành Chân một cái, giọng điệu bình thản nói, "Tôi có thể gửi link mua cho cậu.”
Quý Sân Lam quan sát, cúi đầu cười cười không chen vào, cũng không có ý định tham dự cuộc nói chuyện của hai vị mỹ nữ này.

Cô vừa ngẩng đầu ngồi đối diện cô là Tô Lạc Trì, cô ngồi đăm chiêu nhìn cậu ta.
Tô Lạc Trì cùng người bên cạnh trò chuyện một lát, quay đầu đối diện với ánh mắt Quý Tân Lam, dáng vẻ lưu manh nói với cô: "Mỹ nữ Sân Lam, đừng nhìn tôi như vậy, tôi xấu hổ lắm.

Lát nữa Thẩm Xuyên Tự mà ghen lên, cậu ta ghết tôi mất.” Nói xong còn nháy mắt với cô, Thẩm Xuyên Tự đã nắm chặt nắm đấm, vừa định nói gì đó chợt nghe Quý Sân Lam bất thình lình hỏi, "Đinh môi cậu có rỉ nước ra không?”
“ ha ha ha ha.

"Mã Chính Hạo là người duy nhất không nhịn được cười, giơ ngón tay cái lên với Quý Sân Lam.

Thẩm Xuyên Tự bên cạnh cảm thấy an tâm, thì ra cô cảm thấy hứng thú với khuyên môi của Tô Lạc Trì.

Trước đó, Tô Lạc Trì cũng đã đăng ảnh này lên mạng cho nên bây giờ bọn họ nhìn thấy cũng không kinh ngạc gì lắm, chỉ có Quý Sân Lam không thêm phương thức liên lạc với Tô Lạc Trì nên cô chưa biết.
Tô Lạc Trì không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn cười lớn, hào phóng nói: "Tháo đinh môi ra sẽ rỉ nước.”
Sau khi nghe được đáp án vẻ mặt của Quý Sân Lam chuyển thành thì ra là như thế cô đã biết rõ.

Ánh mắt Quý Sân Lam chuyển từ đinh môi sang cánh tay phải của Tô Lạc Trì, tò mò hỏi: "Cánh tay của cậu gần như đầy hình xăm, xăm bao lâu mới được?"
"Cái này không phải xăm trong một ngày là xong, nhìn thấy hình vẽ thú vị, hoặc là nghĩ đến chuyện có ý nghĩa thì mới từ từ thêm vào, trong một năm là đầy hết tay rồi." Tô Lạc Trì còn nhìn thoáng qua cánh tay đầy hình của mình, vẻ mặt vẫn rất hài lòng.
Bành Chân ngồi bên cạnh Quý Sân Lam đột nhiên chen vào, "Thật ngầu nha, lúc trước tôi cũng muốn xăm nhưng sợ đau nên mãi không đi, nhưng mà cậu xăm nhiều như vậy phía trường học của cậu mặc kệ sao?"
“Quản cái gì chứ, cũng không tốn tiền của bọn họ.

"Tô Lạc Trì nói.
Cậu ta vừa nói xong, nhân viên phục vụ gõ cửa một cái, bắt đầu mang thức ăn lên.

Những món ăn này đều là Thẩm Xuyên Tự gọi trước, sau khi mọi người tập trung đông đủ mới bắt đầu mang lên.

Tổng cộng có chín người, mười một món ăn thêm một canh gà, rất đầy đủ.
Thẩm Xuyên Tự thật ra cũng không lấy tiền của mẹ mình, số tiền này đều là tự cậu bỏ ra, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đã bắt đầu kiếm tiền, đầu tư cổ phiếu, từ lớp 10 cậu đã bắt đầu phân tích thị trường cổ phiếu, chỉ là lúc ấy tiền còn không nhiều lắm, đương nhiên tuổi cũng không đủ, cho nên lớp 11 thậm chí lớp 12 cậu đều tham gia các cuộc thi khác nhau để kiếm được tiền.
Quý Sân Lam cũng biết việc này, cho nên lúc báo danh chuyên ngành cô còn cho rằng cậu sẽ đăng ký chuyên ngành tài chính, kết quả lại đăng ký công trình phần mềm, Quý Sân Lam cũng không hỏi vì sao, đầu óc của Thẩm Xuyên Tự rất nhanh nhạy, cậu chắc chắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Mọi người vừa ăn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

Thẩm Xuyên Tự mang theo găng tay, đang bóc tôm cho Quý Sân Lam còn đặc biệt hỏi nhân viên phục vụ lấy một cái bát để đựng thịt tôm đã bóc sẵn vào, bóc non nửa chén Thẩm Xuyên Tự mới dừng tay.
“Bụng cậu vừa mới tốt lên, ăn nửa bát tôm này là đủ rồi, sẽ không bị thèm đâu.” cậu tháo găng tay, nhắc nhở Quý Sân Lam.
Quý Sân Lam gật đầu, "Được.”
Hai nữ sinh khác đều chú ý thấy hành động ân cần này của Thẩm Xuyên Tự, Bành Chân còn cố ý cao giọng nói, "Oa, bạn trai Sân Lam thật dịu dàng, còn giúp cô bóc tôm nữa.”
“Hả? "Quý Sân Lam chuẩn bị gắp thịt tôm thì dừng tay, vẻ mặt khó hiểu," Thẩm Xuyên Tự không phải bạn trai tôi, tôi không có bạn trai.”
Nói xong còn nhìn về phía Thẩm Xuyên Tự chỉ thấy vẻ mặt cậu rất bình tĩnh.

Quý Sân Lam đụng tay cậu một cái, "Sao không nói lời nào.”
Thẩm Xuyên Tự đặt một miếng bắp cải lên trên bát cơm của Kỷ Sâm Lan, mỉm cười: “Ừ, đúng thế.”
Anh em bạn bè ngồi xung quanh đều nhịn cười, âm thầm nhìn lén Thẩm Xuyên Tự.

Nói lời này mà cậu cũng không thấy khó chịu à, Thảm Xuyên Tự đúng là không dễ dàng! Thì ra Quý Sân Lam còn chưa thông suốt, người anh em này của mình có khi nào đến khi tốt nghiệp đại học vẫn chưa xác nhận quan hệ với Quý Sân Lam chứ? Quá thảm!

Thẩm Xuyên Tự cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, âm u liếc qua, toàn bộ bắt đầu ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm không nói một lời nào.
"Mỹ nữ Sân Lam, người khác đều nói học đại học mà không yêu đương một lần thì rất đáng tiếc, cậu không định thử sao?" Tô Lạc Trì muốn giúp người anh em mình tóm được Quý Sân Lam, xung quanh đại học có rất nhiều đôi tình nhân, thấy họ yêu đương nhiều như vậy mà không thấy ngưỡng mộ chút nào sao, chẳng lẽ thật sự không muốn yêu đương?
“Không có ý định.

"Quý Sân Lam nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu.
Cô cảm thấy yêu đương rất ảnh hưởng đến tâm trạng, đặc biệt khi nhìn thấy mấy người bạn trong ký túc xá kia, lúc thì khóc lúc thì cười, sau khi chia tay xé ruột xé gan mắng chửi người yêu cũ, sau đó mấy ngày trời đều phờ phạc, ba chữ đang yêu đương có thể khiến cô phải lùi lại ba bước, không muốn đụng vào, quá dọa người.
Nhìn vẻ mặt cô thật sự không muốn nói đến chuyện này, mấy anh em đều đem vẻ mặt đồng tình nhìn Thẩm Xuyên Tự.

Ngay cả Hoắc Phỉ Phỉ vừa rồi cũng mang theo thương hại nhìn Thẩm Xuyên Tự, thọ tinh này vừa nhìn đã biết rất thích Quý Sân Lam, nhưng nhìn Quý Sân Lam hình như rất sợ hãi chuyện yêu đương, kiểu này thì càng khó tán nha.
Thẩm Xuyên Tự vẫn bình tĩnh ăn cơm, bởi vì cậu đã sớm biết Quý Sân Lam không muốn yêu đương.

Cô cảm thấy chuyện này phiền phức hơn là cảm thấy sợ hãi.

Nếu Quý Sân Lam vĩnh viễn không muốn yêu đương thì cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao cô không nói, cậu cũng không nói, cậu vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.
Ăn xong một đám người bắt đầu đi KTV, theo hiểu biết của Thẩm Xuyên Tự về bọn họ, đêm đến có một số người còn đi đến quán bar.

Cậu có đi hay không còn tùy thuộc vào việc Quý Sân Lam có muốn đi hay không, nếu cô đi cậu nhất định sẽ đi theo, nếu không đi thì bọn họ cùng nhau về nhà, tắm rửa đi ngủ.
Thẩm Xuyên Tự vẫn là bao một gian phòng lớn, đủ cho chín người ngồi đến nhiều thêm mười người cũng không thành vấn đề.

Đi ngang qua các phòng khác, có vài cánh cửa mở ra, tiếng rống này thật không nghe ra là đang hát, Quý Sân Lam vội vàng bịt tai lại.

Thẩm Xuyên Tự đi theo sau cô chỉ cảm thấy động tác này của cô rất đáng yêu, ở phía sau cười trộm.
Lâm Văn Bân và Tô Lạc Trì đều không thể ngờ một Thẩm Xuyên Tự cái gì cũng giỏi lại thất bại trong chuyện yêu đương.

Đương nhiên cũng không thể nói là hoàn toàn thua, dù sao cũng chưa tỏ tình, Quý Sân Lam cũng chưa từ chối thì cũng không thính là thua.
Chín người ngồi trong phòng KTV chia làm mấy nhóm, Quý Sân Lam và Hoắc Phỉ Phỉ yên lặng ngồi một bên không tham gia vào hoạt động nào, chỉ thỉnh thoảng vỗ tay.

Mã Chính Hạo và Khâu Trí Minh thuộc nhóm quỷ quái, bọn họ hát xong thành công quên đi bài hát gốc.

Hồ Phi Chương còn có Tô Lạc Trì đều yêu thích rap, hip-hop, họ rất giỏi khuấy động bầu không khí.

Lâm Văn Bân và Bành Chân thì hát tình ca lại còn hát đến phát khóc.
Về phần Thẩm Xuyên Tự hát cuối cùng toàn những bài hát tỏ tình, cảm giác mỗi ca khúc đều là hát cho Quý Sân Lam nghe, nhưng mà quá đáng tiếc, cô không hiểu, Quý Sân Lam chỉ biết yên lặng vỗ tay.
Những người không muốn hát thì chơi bài, Quý Sân Lam cảm giác không tham gia thì không tốt lắm, cuối cùng cô cùng Hoắc Phỉ Phỉ và Tô Lạc Trì đánh bài tú lơ khơ, chơi thua liền bị phạt uống rượu.
Thẩm Xuyên Tự nghe xong hình phạt không muốn để Quý Sân Lam tham gia chơi hoặc muốn uống thay cô, nhưng lại bị Hồ Phi Chương và Tô Lạc Trì ngăn cản: "Hiếm khi ra ngoài chơi mà cậu còn quản nghiêm như vậy hả, hơn nữa ở đây có người nào cậu không yên tâm à, nếu không bây giờ liền đá hắn ra ngoài?"
“Ngoại trừ tôi ra, tất cả các cậu đều khiến tôi không yên tâm.

"Thẩm Xuyên Tự cười nhạo nói.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thẩm Xuyên Tự vẫn buông tay để Quý Sân Lam tự mình chơi.

Quý Sân Lam căn bản là cần Thẩm Xuyên Tự thay mình uống, sau bốn năm ván cô chưa từng phải uống một ly rượu nào, cô chơi bài còn xem đối phương ra bài gì, lại kết hợp với bài trên tay mình mới bắt đầu tính toán.
Tô Lạc Trì ở ván thứ tám đưa tay đầu hàng, "Thẩm Xuyên Tự, đem Quý Sân Lam nhà cậu về đi, tôi chơi không lại!"
Thẩm Xuyên Tự quay đầu nhìn bọn họ, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Quý Sân Lam, giễu cợt nói: "Chính mình yếu kém thì đừng trách Sân Lam nhà tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận