Chậm Nhiệt


Lúc tới quảng trường Thịnh Hoa, Quý Sân Lam vẫn ôm chặt lấy quần áo của Thẩm Xuyên Tự, cô sợ bị tách ra giữa dòng người đông đúc.

Đến chỗ đông người, Thẩm Xuyên Tự rất tự nhiên cầm lấy cổ tay của Quý Sân Lam, có đôi khi cậu muốn lắp GPS trên người Quý Sân Lam để tránh cô đi lại lung tung.
Khi còn bé bọn họ thường nắm tay đi dạo, nhưng không biết từ khi nào bắt đầu cảm thấy nắm tay nhau như thế không phù hợp cho lắm.

Nhưng mà những thay đổi tâm lý này hình như cũng chỉ có Thẩm Xuyên Tự có, mặc kệ khi còn bé hay là hiện tại chỉ cần Thẩm Xuyên Tự chủ động nắm tay Quý Sân Lam, Quý Sân Lam cũng sẽ không giãy ra, rất tự nhiên liền nắm tay, người cảm thấy không ổn cũng chỉ có Thẩm Xuyên Tự, người khó thở, tim đập nhanh cũng là Thẩm Xuyên Tự.
Thẩm Xuyên Tự nhìn thoáng qua thời gian, bọn họ cũng đã đi dạo một tiếng rồi “Buổi trưa cậu muốn ăn gì?”
Quý Sân Lam nhanh chóng liếc qua liếc lại bảng hướng dẫn tầng năm ở quảng trường Thịnh Hoa, quay đầu nhìn chăm chú Thẩm Xuyên Tự, "Cá nướng cay tía tô.”
紫苏烤鱼: Cá nướng tía tô, các bạn search ảnh trên gg có nha
“Được.

"Thẩm Xuyên Tự không có ý kiến gì với đồ ăn, Quý Sân Lam thích ăn cái gì thì cậu thích ăn cái đó, Quý Sân Lam không thích ăn cái gì cậu không thích ăn cái đó.

Quả nhiên bọn họ chọn sai thời điểm để ra ngoài, nhìn dòng người xếp hàng bên ngoài cửa tiệm này, Quý Sân Lam nhíu mày cúi đầu.
Thẩm Xuyên Tự kéo Quý Sân Lam ngồi xuống, cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô, cười cười nói "Cậu muốn ăn lắm mà, có thể chịu được lúc xếp hàng không.

Nếu không thì chúng ta sang quán khác ăn nhé.”
Quý Sân Lam nhìn Thẩm Xuyên Tự, đưa tay đẩy vai cậu, "Ăn ăn, cậu mau đứng lên đi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Nghe Quý Sân Lam nói ăn, Thẩm Xuyên Tự mới đứng dậy đi tới phía trước lấy một cái vé, thấy trên đó ghi phải đợi khoảng một tiếng nữa.

Thẩm Xuyên Tự nhắn Quý Sân Lam một tiếng rồi đi mua nước, phải đợi tận một tiếng Thẩm Xuyên Tự sợ Quý Sân Lam sẽ khát nước.
Có lẽ hôm nay thật sự không nên ra ngoài, Quý Sân Lam vừa nhìn thấy người cô ghét nhất, chính là người cha cặn bã của Thẩm Xuyên Tự, bên cạnh có một nữ sinh mặc váy bó sát người, là con gái của người đàn ông đó, chỉ ít hơn Thẩm Xuyên Tự một tuổi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Quý Sân Lam đều nhịn không được hít một hơi thật sâu, mới ít hơn một tuổi thì chứng minh cái gì, chứng minh thật sự là lúc dì Thẩm Bình Uyển mang thai hắn ta đã ngoại tình, vợ hai còn nhanh chóng mang thai sinh ra một đứa con gái.

Lúc ấy sau khi vợ hai biết Tề Ảnh Huy cùng Thẩm Bình Uyển ly hôn, lập tức mang theo cái thai uy hiếp Tề Ảnh Huy cưới mình, nếu không sẽ đến công ty hắn làm loạn, lúc ấy Tề Ảnh Huy vẫn chỉ là một nhân viên bình thường của công ty nào đó mà thôi, từ khi yêu đương bắt đầu vẫn luôn ăn bám dì Thẩm Bình Uyển, người như thế còn ngoại tình!
Mấy năm trước hắn mở một cửa hàng salon 4S, nhưng Quý Sân Lam vẫn rất khinh thường ông ta, thậm chí cảm thấy ông ta thật ghê tởm.

Đặc biệt là Tề Ảnh Huy còn muốn nhận ba con với Thẩm Xuyên Tự, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Thẩm Xuyên Tự là con trai, hắn cảm thấy Tề gia bọn họ cần người duy trì nòi giống.
Quý Sân Lam nhìn chằm chằm Tề Ảnh Huy, ánh mắt quá mức rõ ràng.

Tề Ảnh Huy vừa quay đầu liền nhìn thấy Quý Sân Lam, vội vàng giả vờ giả vịt cười cười tới gần cô, "Cháu đi một mình hả Sân Lam, Xuyên Tự không đi cùng cháu sao?”
Con gái của Tề Cảnh Huy chỉ nhỏ hơn Sân Lam có nửa tuổi, nhưng vẫn cười cười gọi, "Chào chị Sân Lam, anh trai em đi đâu rồi?”
“Thật phiền.

"Quý Sân Lam không nhịn được lầm bầm một câu, thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn để hai ba con nhà này nghe được.


Tề Ảnh Huy xấu hổ cười gượng, biết mình không thể lấy lòng Quý Sân Lam, nhưng con gái Tề Cảnh Huy, Tề Nhuế giống như không nghe thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Quý Sân Lam, còn lôi kéo ba mình làm nũng, "Ba, buổi trưa con cũng ăn cá nướng được không, chúng ta đi cùng chị Sân Lam.”
Cùng nhau? Quý Sân Lam nghe vậy lập tức ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lẽo hỏi ngược lại, "Tôi có nói đi cùng các người sao?”
Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng có người thật giống như rất biết giả ngu, Tề Nhuế ủy khuất nói, "Chị Sân Lam không phải đi một mình sao, ba người đi cùng nhau không phải càng vui sao, hơn nữa ba em mời khách không cần chị Sân Lam trả tiền.” Quý Sân Lam nhắm mắt lại xong lại mở mắt ra.

Quý Sân Lam rất ít khi tức giận, điều này mọi người bên cạnh cô đều biết, bởi vì cô rất dễ đau bụng khi tức giận, nhưng chỉ cần đứng chống chọi với người một nhà ba cặn bã của Thẩm Xuyên Tự, Quý Sân Lam thật giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
“Tôi thiếu mấy trăm tệ này sao? Tôi có cần các người giúp tôi trả tiền? "Giọng Quý Sân Lam vẫn như lúc nãy, nhưng chỉ cần chăm chú nghe cũng biết Quý Sân Lam đang kìm nén cảm xúc của mình.
“Chị Sân Lam, em không có ý như vậy.

"Tề Nhuế nói xong còn lè lưỡi, trong mắt ngấn lệ, càng nhìn càng thấy giống như Quý Sân Lam đang bắt nạt cô ta.
Tề Ảnh Huy bảo vệ con gái mình, "Sân Lam, Tề Nhuế không phải có ý như vậy, con bé vẫn luôn là người lương thiện, con bé chỉ cảm thấy Sân Lam còn là sinh viên, có chú ở đây thì cùng nhau ăn không muốn lãng phí tiền của cháu mà thôi.

Tề Nhuế rất thích cháu, lúc trước còn ầm ĩ muốn chú dẫn con bé đi tìm cháu và Xuyên Tự cùng chơi.”
“À "Quý Sân Lam không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không muốn nhìn hai người bọn họ nữa.

Nếu đã ly hôn hơn nữa còn tái hôn rồi thì đừng có mà làm phiền lẫn nhau, điều này khó lắm à? Mặc dù có một đứa con, nhưng Thẩm Xuyên Tự chưa bao giờ chấp nhận bọn họ, bất kể là người bố tồi tệ này hay là đứa em gái cùng cha khác mẹ kia, Thẩm Xuyên Tự mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều trưng ra vẻ mặt ghê tởm, nhưng những người này chỉ thích dính lấy cậu, ánh mắt giống như mù, thật sự một chút cũng không nhìn ra người khác chán ghét mình sao?
Thẩm Xuyên Tự đi mua trà sữa cũng phải xếp hàng, quá đông người.


Vừa trở về đã trông thấy Quý Sân Lam nắm chặt tay, mở to hai mắt đang nói chuyện với người phía trước, nhưng Thẩm Xuyên Tự biết rằng cô đang rất tức giận dù đứng cách đấy hơn 10 mét.

Bước nhanh về phía trước, Tề Nhuế nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhìn thấy Thẩm Xuyên Tự còn rất phấn khích chào hỏi, "Anh”
Thẩm Xuyên Tự không thèm nhìn bọn họ, đi tới bên cạnh Quý Sân Lam, lấy trà sữa cắm ống hút đưa đến bên miệng cô "Đừng tức giận, lát nữa lại bị đau bụng.”
Tề Nhuế bị phớt lờ, ánh mắt căm hận nhìn thoáng qua Quý Sân Lam, nhưng vẻ mặt rất nhanh lại biến thành vô tội, thấp giọng nói, "Anh ơi, em xin lỗi, hình như em làm chị Sân Lam giận rồi, khi em và ba nhìn chị Sân Lam một mình, nghĩ ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm có thể vui hơn một chút, nhưng chị Sân Lam hình như không thích.”
Thẩm Xuyên Tự vẫn không nhìn bọn họ, Quý Sân Lam mở to mắt liếc Tề Nhuế một cái, quay đầu nhận lấy trà sữa Thẩm Xuyên Tự đưa tới, chậm rãi uống một ngụm.
“Xuyên Tự cũng đừng trách em gái con, em gái con cũng chỉ có ý tốt thôi.

"Tề Ảnh Huy và Thẩm Xuyên Tự từng gặp mặt vài lần nhìn liền biết Thẩm Xuyên Tự đang rất tức giận," Nếu không bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, có hiểu lầm gì mọi người cùng nhau nói ra, ba tin Sân Lam cũng có hiểu lầm với chúng ta.”
Tề Ảnh Huy dè dặt nói với Thẩm Xuyên Tự, quay đầu cười nói với Quý Sân Lam, bởi vì ông ta biết Thẩm Xuyên Tự rất nghe lời Quý Sân Lam, chỉ cần Quý Sân Lam gật đầu, khả năng cao là Thẩm Xuyên Tự sẽ đồng ý đi ăn cùng họ.
"Đúng đúng, em chưa từng ăn cơm cùng anh, anh chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Hơn nữa em cũng muốn ăn cá nướng, em và ba bây giờ xếp hàng phải mất hơn một giờ, chắc là sắp tới lượt anh và chị Sân Lam rồi, anh trai em không muốn xếp hàng." Tề Nhuế trưng vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Thẩm Xuyên Tự, lại liếc qua Quý Sân Lam một cái.
“Không muốn xếp hàng thì đừng ăn.

"Ánh mắt Thẩm Xuyên Tự lạnh như băng quét về phía bọn họ, không có khả năng cậu nói nhẹ nhàng với bọn họ.

Nếu như bọn họ không làm Quý Sân Lam tức giận, cậu còn có thể không nhìn bọn họ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ chủ động tiến tới, vậy đừng trách giọng điệu cậu không tốt.
Tề Nhuế còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Tề Ảnh Huy ngăn lại, lắc đầu, đi ra phía sau xếp hàng.

Đi đến cuối hàng, Tề Nhuế tức giận giậm chân một cái, "Ba tại sao lại kéo con đi, rõ ràng con mới là em gái của anh, tại sao anh trai lại đối xử với Quý Sân Lam tốt như vậy, con mới là em gái có quan hệ huyết thống với anh ấy!"
“Câm miệng, lát nữa anh con mà nghe thấy, sau này con cũng đừng nghĩ anh con sẽ để ý đến con.


"Tề Ảnh Huy trừng mắt nhìn con gái mình,"Qua 2 tháng nữa tới tháng 9 không phải con nhập học đại học D sao, khi đó con và anh con sẽ ở cùng một trường đại học, con đi lấy lòng anh con một chút, chỉ cần anh con nguyện ý về Tề gia, hai căn nhà kia chắc chắn có một căn là cho con.”
Tề Nhuế không phục hừ lạnh một câu, "Vì cái gì anh ấy phải trở về, anh ấy căn bản là xem thường chút tài sản này nhà chúng ta, chẳng lẽ Thẩm Bình Uyển không cho anh nổi 2 căn nhà sao! Ông nội chính là cảm thấy con là con gái nên không xứng, con so với anh trai có kém hơn sao, con cũng có thể thi vào đại học D, kém cỏi hơn anh trai chỗ nào chứ!"
Càng nghĩ Tề Nhuế càng tức giận, khi còn bé không cảm thấy nhà bọn họ trọng nam khinh nữ, nhưng càng lớn càng biết rõ.

Trong tiệc sinh nhật của ông nội mấy năm trước, ông nội ngay trước mặt cô ta và mẹ còn hỏi ba, "Tại sao không đón Xuyên Tự về, nó phải mang họ Tề, không phải họ Thẩm!” Lúc ấy Tề Nhuế chịu đựng không tức giận, mẹ Tề Nhuế là Tào Toàn run lên nghiến răng nghiến lợi.

Bây giờ mọi chuyện đều đã công khai, bà ta lúc trước đã bí mật nói qua vài lần, Tào Toàn tuy rằng không đồng ý nhưng cũng đấu không lại bọn họ, biết bọn họ mới là người đứng đầu một nhà, ngầm trách bản thân không sinh ra con trai.

Tào Toàn rất muốn rống to ngay tại chỗ, là vấn đề của bà ta chắc, là vấn đề của con trai ông đó!
“Con cũng ưu tú như anh con, ba chưa từng cảm thấy con kém cỏi hơn anh trai con, là ông nội con cảm thấy con trai mới có thể kế thừa gia sản.

"Tề Ảnh Huy an ủi đứa con gái đang tức giận của mình.

Tề Nhuế nhìn thoáng qua ba mình, trong lòng khịt mũi coi thường người ba này, thích giả bộ lại yếu đuối, đây là đánh giá của Tề Nhuế đối với ba mình.

Nói cái gì mà ông nội muốn Thẩm Xuyên Tự trở về, rõ ràng bản thân ông ấy cũng muốn, lúc uống rượu còn nói với mẹ mình, Tề Nhuế nghe rất rõ ràng, không chịu trách nhiệm mà còn trốn tránh.
Ngoại trừ ba mình, Tề Nhuế cũng khinh thường mẹ mình, ánh mắt chọn đàn ông kém như vậy.

Làm tiểu tam thì chọn một người có tiền đi, Tề Ảnh Huy lại không có tiền, mấy năm trước mới mở cửa hàng 4S vẫn là nhờ ông nội bán một căn hộ bỏ tiền ra cho ông ta mở, nếu không ông ta có mà đi làm thuê cả đời kiếm được có 4, 5 nghìn tệ một tháng, nghỉ đông nghỉ hè còn bắt cô ta ra ngoài làm thêm đúng thời điểm học tập quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận