Chạm Nhẹ Vào Môi Em
Cách đây hai mươi năm..
Lão nhớ rất rõ, lúc đó lão 25 tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học tài chính ngân hàng, thì quay trở về tiếp quản mọi việc trong gia đình họ Phan. Một phần vì muốn trả ơn cha mẹ đã cưu mang, một phần vì rất thương Phan Việt, muốn sau này hỗ trợ thằng em khi nó lớn lên.
Khi ấy tập đoàn Trần Thái rất lớn mạnh về bia rượu, còn công ty họ Phan chỉ là một công ty vận chuyển hàng hóa bình thường chưa có thương hiệu. Cả hai vốn là đối tác làm ăn, vì tính chất công việc nên ông Thái và ông Minh thường xuyên tiếp xúc, dần dần hai người này chơi như chiến hữu, hai bà vợ càng nói chuyện thì lại càng hợp nhau như chị em. Thế là bà Mai vợ ông Thái khi nhìn thấy sự kháu khỉnh của Phan Việt liền nãy sinh ra ý kiến là hôn phối cho hai đứa nhỏ. Ông Minh và bà Ngọc nghe được cũng vui vẻ đáp ứng, làm như vậy thì cả hai bên gia đình sẽ càng thân thiết hơn.
Gia đình ông Thái có hai đứa con gái, là Mạn Xuân và An Hạ. Mạn Xuân và Phan Việt khi ấy chỉ mới 12 tuổi, cả hai đều là những đứa trẻ còn ngô nghê nên chưa nhận thức được sự sắp đặt của gia đình. An Hạ thì càng không nói tới, chỉ mới 7 tuổi còn quá nhỏ nên họ không có đề cập đến.
Nhưng điều đặc biệt là qua một đoạn thời gian, họ để ý hai đứa nhỏ này không thích chơi chung với nhau. Mạn Xuân thì thích quây quanh cha mẹ không thích chạy nhảy lung tung, còn Phan Việt thì ngược lại hoàn toàn, rất nghịch ngợm và muốn đi tìm sự mới lạ. Thế là, sau mỗi lần gia đình hai bên đi ăn hay đi chơi, thì Phan Việt đều dắt tay An Hạ đuổi bắt nhau quanh khu resort.
- ---------
“ Anh Việt, em đói bụng quá.”. Một cô bé mủm mỉm đang nhăn mặt nói.
Cậu đang đào đất trồng cái hạt đậu vừa mới xin được, nghe xong giật mình hỏi: “ Không phải, lúc nãy em ăn rồi sao.”
“ Lúc nãy em chỉ ăn cơm, em chưa có ăn bánh.”
“ Ặc.”. Câu trả lời làm cậu nghẹn họng.
“ Em ăn ít thôi, em mập lắm rồi.”. Nói xong cậu béo má cô một cái.
“ Anh cũng mập mà.”. Cô bé chu môi đáp trả.
“ Chút nửa đi, anh dắt em đi lấy bánh. Anh mới xin vài hạt đậu này từ ông đầu bếp. Để anh tưới nước cho nó đã.”
“ Không, em đói rồi, anh chơi một mình đi, em đi vào đây.”. Nói xong, cô bé liền quay ngược một mạch vào trong. Nhìn thấy cô chạy đi không đợi cậu trả lời, thì cậu tức tốc vứt nắm hạt đậu trên tay rồi đuổi theo la om xòm:
“ Em ham ăn thế, chờ anh với.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...