Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chi Chi chơi trò “Tôi đoán tôi đoán thử,” chơi đến tận tháng 12. Cuối năm, các hoạt động đều diễn ra, lại còn hội diễn Tết Nguyên đán.

Nhưng chương trình học lớp 11 xiết chặt hơn lớp 10 rất nhiều, nhiều giáo viên chuẩn bị xong tất cả chương trình ở lớp 11, cả năm lớp 12 chỉ dành để ôn tập. Cho nên, diễn kịch phức tạp như năm ngoái năm nay đừng hòng nghĩ tới, không có thời gian rảnh.

Sau khi Cô Lâm đặt tiêu chuẩn tiết kiệm thời gian và công sức, Chi Chi cũng nhanh chóng sàng lọc lựa chọn tiết mục cho lớp 2.



Đây là ca khúc Lâm Tuấn Kiệt phát hành năm 2010, cũng được xem là một trong những ca khúc được hát nhiều nhất trong năm nay.

“Nước mắt hơi mặn hơi ngọt, ngực em hôn lên má anh, quay đầu lại nhìn bước qua tuyết, từ từ hòa tan thành đồng cỏ, anh nhớ em, không ngừng một giây, từng hối hận……..”

Sao đây, hát được không nhỉ?

Kỷ Khả Nhân biểu diễn cùng một nam sinh khác, Trình Uyển Ý đệm nhạc.

Chi Chi tương đối vui vẻ, rốt cuộc năm nay cô không phải làm gì cả, muôn năm!

…… Vui quá sớm rồi.

Cô quên công việc ở đài phát thanh của mình. Cô và Trang Gia Minh, cùng với một một đôi bên tổ phát thanh tin tức khác bị gọi làm MC cho đêm liên hoan Tết Nguyên đán.

Một tuần trước Tết, thầy Hà dẫn họ ra ngoài thuê lễ phục.

Ngày đó là ngày 24 tháng 12, vào đúng thứ bảy đêm Giáng sinh.

Năm nay, lễ Giáng sinh đã bắt đầu phổ biến. Dù không phải nhà nào cũng tổ chức, nhưng dọc đường đi có thể thấy rất nhiều điều liên quan đến Giáng sinh.

Họ đi vào trong tiệm bán quần áo nọ, chủ cửa hàng cũng rất thức thời đặt một cây Giáng sinh ở trước cửa, phía trên còn treo rất nhiều đèn lồng và giấy màu, không thể ngắm lâu, nhưng rất có không khí.

“Lần này thầy Hà tới muốn mượn quần áo kiểu gì đây?” Bà chủ cười híp mắt chào đón, thái độ vô cùng thân thiện nhã nhặn.

Thầy Hà sớm có suy nghĩ sẵn trong đầu: “Bốn bộ lễ phục, hai nam sinh này mặc âu phục, nữ sinh lùn kia mặc váy ngắn, cao thì mặc váy dài. Bà có gì đẹp mang tới tôi xem thử.”

Quan – Chính là người lùn kia – Chi Chi nhìn bóng dáng người trong gương, kiềm chế nước mắt đau khổ.

Còn bà chủ quan sát bốn học sinh, đầu tiên là nhìn Trang Gia Minh, hơn nữa còn cảm thán “Ôi” một tiếng, rồi nhìn những người khác, cũng chỉ sơ lược một câu: “Học sinh trường mấy người đúng là tràn đầy sức sống.”


Thầy Hà cười cười, không phủ nhận.

Bà chủ lại nói: “Ưu tiên con gái, chúng ta xem váy cho các cô bé trước đi.” Bà ta nói xong, đẩy một hàng người mẫu trong đống quần áo ra, phía trên treo những chiếc váy lễ phục rất ngắn.

Cô nữ sinh cao gầy gần nhất, bà chủ tìm váy cho cô ấy trước, cầm một lúc ba chiếc, hỏi cô ấy muốn thử chiếc nào. Nữ sinh do dự một lát, chọn chiếc váy dài ren màu trắng.

Chi Chi hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, trong suy nghĩ mỗi một nữ sinh đều có giấc mộng áo trắng, gợi nhớ thời áo trắng tung bay.

Nhưng cô lại chọn một chiếc váy màu đen, trăm ngàn chỗ tốt, trường hợp nào cũng có thể mặc.

Cho nên khi bạn nữ sinh kia thử vài bộ lễ phục, cuối cùng vẫn quyết định chọn chiếc váy dài ren màu trắng kia. Chi Chi cũng chọn cho mình lễ phục mà mình thích, chiếc váy chữ A tay ngắn, hở cổ trễ vai, bao lấy vòng eo gầy gò trắng nõn, rất hoàn mỹ!

Bả chủ nhìn cô cười cười: “Bạn học, bạn rất biết cách phối đồ đó.”

“Cô ấy mặc màu trắng tôi mặc màu đen, cân xứng.” Chi Chi nói.

“Vốn tôi còn muốn thắt eo bằng đai lưng co giãn đính sequin lấp lánh cho cô, có điều cô nói vậy, ngược lại thấy hơi thô.” Hiển nhiên bà chủ cũng không phải là người có phẩm vị bình thường, suy nghĩ một lát, rồi lấy chiếc khăn lụa màu trắng trong đống đồ trang sức dùng để phối đồ qua, khoác nhẹ lên vai cô.

Chi Chi “Oa” một tiếng: “Chanel.”

“Chanel gì?” Thầy Hà vốn đang chọn cà vạt giúp nam sinh, nghe tiếng thì đi tới, quan sát một hồi, cau mày nói: “Đây cũng trong trắng thuần khiết quá nhỉ?”

Bà chủ cười nói: “Như vậy vừa đẹp, không cần phải vẽ rắn thêm chân nữa.” (Vẽ rắn thêm chân nghĩa là làm những chuyện vô ích)

“Đúng ạ.” Chi Chi quan sát mình từ trên xuống dưới trong gương, chiếc váy đen có thiết kế rất đơn giản, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, vốn có vẻ hơi đơn điệu, không thích hợp với tuổi cô, nhưng vừa choàng chiếc khăn lụa lên, cả người trông linh động uyển chuyển hẳn, những trang sức như đai lưng co giãn đính sequin lấp lánh hoặc kim cài áo lấp lánh, không những không tăng thêm khí chất mà ngược lại hạ thấp xuống.

Thầy Hà nửa tin nửa ngờ, “Mấy cô gái nên mặc màu hồng chứ?”

Chi Chi và bà chủ đồng thời nhìn ông ấy, không nói gì.

Thầy Hà thỏa hiệp, nói với hai nam sinh đứng bên kia: “Nữ sinh là một đen một trắng, hai người các cậu cũng phối đồ như vậy đi.”

Bà chủ biết ai là khách hàng, nịnh nọt nói: “Thầy Hà nói đúng đó, lại nói, nam sinh mặc tây trang màu trắng khó mà đẹp được, bình thường chọn màu đen xám hơn, nhưng dáng dấp hai nam sinh các cậu rất cao, mặc sẽ rất nổi bật.”

Bà nói không sai.


Có một nam sinh mắt to mày rậm không xấu, nhưng mặc tây trang màu trắng thì hơi làm khó người ta, màu đen là ổn nhất, nhã nhặn phóng khoáng, phối hợp đứng với cô, có phong cách khí chất của người chủ trì chương trình cuối năm.

Trang Gia Minh thì khác, khuôn mặt quá xuất chúng, nếu mặc tây trang màu trắng, càng lộ vẻ tuấn tú đẹp trai. Đứng sóng vai cùng Chi Chi choàng chiếc khăn Chanel, nhìn thế nào cũng giống buổi trao giải Oscar, lấp lánh rực rỡ, rất tinh xảo.

Dù không phải màu hồng nhưng thầy Hà vẫn rất hài lòng, thuận miệng nhận xét: “Rất xứng đôi.”

Sau đó trong bốn học sinh, có ba người trong lòng lộp cộp một cái, sắc mặt khẽ ửng đỏ. Bà chủ thấy nhiều biết rộng, không nhịn được cười “Ha ha” ra tiếng.

Thầy Hà lia ánh mắt nghi ngờ qua.

Bà chủ khoát tay, nói tiếp: “Ngoài trang phục ra, có muốn trang điểm một chút không?”

Thầy Hà suy nghĩ một lát, nói: “Nam sinh thì coi như đã xong, nữ sinh thì chuẩn bị một chút.”

Ông nghĩ rằng dù sao cũng đang là nữ sinh, chuyện trang điểm tối đa tầm mười phút là cùng, không nghĩ tới từ tóc đến sắc, tốn khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc kết thúc đã hơn năm giờ, ông nhìn đồng hồ đeo tay, mặt lộ vẻ nóng nảy.

Nam sinh mắt to mày rậm kia rất hiểu cách đối nhân xử thế, chủ động hỏi: “Thầy Hà có việc bận phải không ạ? Bọn em có thể tự về được ạ.”

Vốn ở trong ký túc của trường, tự mình đi về đồng nghĩa với việc có thể đi bộ bên ngoài một vòng. Ánh mắt Chi Chi sáng lên, lập tức gật đầu: “Đúng ạ, thầy có việc bận thì không cần đưa bọn em về, bọn em tự ngồi xe bus về cũng được.”

Hôm nay thầy Hà hẹn ăn cơm với bạn gái, vốn tưởng tầm bốn giờ là xong việc, không nghĩ tới kéo dài như vậy, nghe thế do dự một lát, nghĩ họ cũng đã học sinh lớp 11 rồi, lại đang ở trong thành phố, sẽ không xảy ra chuyện gì, lập tức nói: “Được rồi, vậy các em xong là về ngay luôn nhé, đừng đi dạo lung tung.”

Tất cả mọi người ngoan ngoãn gật đầu.

“Trên đường cẩn thận, qua đường nhớ chú ý an toàn.” Thầy Hà đi tới cửa, quay đầu lại dặn dò một câu.

Thầy Hà không yên lòng rời đi.

Sau đó…. Bốn học sinh trao đổi ánh mắt, không nhịn được cười. Bà chủ cười híp mắt nói: “Hôm nay là đêm Giáng sinh, cho bốn người các cô cậu bốn quả táo, có thể tặng cho người trong lòng.”

Họ từ chối, nhưng bà chủ vô cùng ân cần, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Lúc ra về, sắc trời đã tối xuống, đèn hai bên đường cũng đã được bật sáng, dưới ánh sáng mông lung, từng hạt nhỏ li ti rơi xuống.


Chi Chi “Ơ” một tiếng, “Tuyết rơi à?”

“Hình như vậy.” Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, bông tuyết nhỏ như có như không cùng với mưa bụi rơi xuống từng đợt từng đợt, buốt buốt lành lạnh, rất có tinh thần.

Trạm xe bus cách đó không xa, họ phải di chuyển từ đường số 122 sang đường số 7.

Đang giờ cao điểm tan tầm, xe bus rất đông, thật vất vả mới chờ được một chiếc, những người đứng ở trạm lập tức chen lấn hùng hổ xông lên.

Chi Chi người lùn sức yếu, không thể chen được với người bên cạnh, bỏ qua chiếc xe này, quay đầu nhìn thì hai người kia đã lên xe rồi. Trang Gia Minh vì che chở cô nên cũng bị bỏ lại.

“Gặp ở trường nhé.” Hai bạn học lên xe thò ra ngoài cửa sổ hét lên một cậu.

Chi Chi vẫy vẫy tay.

Xe bus lung lay chạy đi.

Trạm xe nhất thời vắng vẻ hẳn.

Trang Gia Minh hỏi: “Có muốn ngồi đây một lát không, chuyến xe tiếp sau chắc cỡ tầm mười lăm phút nữa.”

Chi Chi lắc đầu một cái, cô không mệt nhưng đói bụng, suy nghĩ một lúc, móc quả táo trong túi ra, cầm khăn giấy xoa xoa, cắn một miếng.

Rộp rộp.

Ồ, rất giòn.

Trang Gia Minh: “……”

Chi Chi lại cắn một miếng nữa, hàm hồ nhận xét: “Nhìn thì ngon nhưng không ngọt, ăn không ngon.”

“Em cứ như vậy ăn?” Giọng cậu vô cùng kinh ngạc.

“Nếu không thì sao?” Chi Chi rất ghét quả táo này, ăn xong chau mày: “Em cũng đâu có người muốn đưa, lấp vào bụng là tốt nhất, hôm nay còn chưa ăn cơm trưa, đói chết em rồi.”

Táo dùng để tặng người khác tất nhiên không được to, cô chỉ gặm vài miếng là đã hết, phần thịt khó ăn, lười phải gặm hột nên cô tiện tay ném vào thùng rác.

Trang Gia Minh đưa quả táo của mình cho cô.

Chi Chi từ chối: “Anh giữ lại tặng người ta đi.”

“Ăn đi, không phải đang đói à?” Trang Gia Minh thở dài, “Bây giờ về chắc chẳng có cơm ăn đâu.”


Chi Chi vốn không thèm đến táo gì cả, ăn táo trong đêm Giáng sinh, vốn chính là mánh khóe của người buôn bán bịa đặt, nhưng cảm thấy cậu có chút để ý, không chịu nhận: “Được rồi.”

Trang Gia Minh liếc mắt nhìn cô một cái, tự mình cắn một miếng, sau đó đưa bên còn nguyên tới bên miệng cô: “Ăn đi.”

Chi Chi: “….” Đúng là một con sói!

Khi còn bé trong nhà nghèo, hai người chia nhau đồ ăn vặt là chuyện bình thường. Cô cũng không kiểu cách gì thêm, nhận lấy cắn hai miếng, cảm giác ngọt hơn quả táo của cô một chút.

Một nửa quả táo xuống bụng, cuối cùng cũng giảm được cảm giác đói, xe bus cũng vừa tới.

Trên chiếc này người đông không kém gì chiếc xe chuyến trước, Chi Chi cố gắng chen vào trong, Trang Gia Minh đẩy đẩy phía sau lưng cô, hai người cố gắng hồi lâu, cuối cùng cũng lên xe thành công.

Haizzz, thật sự lên được xe rồi.

Trong buồn xe nhỏ đầy kín người, trẻ em ngồi trên đùi người lớn, hai học sinh tiểu học chen chúc trên một chiếc ghế, bốn người già ở hàng ghế sau đang nói về chuyện vừa rồi giành được trứng gà giá rẻ.

Gió lạnh từ khe hở cửa sổ xe thổi vào, nhanh chóng hòa tan hơi nóng trong xe,

Phương tiện giao thông công cộng, chợ bán đồ ăn, bệnh viện, là những nơi có không khí nóng nhất trên thế giới.

Chi Chi bị kẹp trong đám người, không với tới hai bên ghế, vòng treo bên trên lại bị những người khác giành mất rồi, sào ngang trên nóc thì cao quá, hoàn toàn với không tới, tìm hồi lâu, sững sờ nhận ra không thể tìm được nơi làm điểm mượn lực.

Điều vui mừng duy nhất chính là, theo đà chen chúc này, sẽ không bị ngã vào góc nào cả! Suy nghĩ này của cô vừa hiện lên, xe bus rất không nể mặt quẹo một cái, trực tiếp đẩy cô cô vào ngực chị gái bên cạnh.

Mắt thấy sắp chôn ngực thành công, ngang eo lại truyền đến lực đạo ấm áp, trực tiếp ngăn lại hành động bất lịch sự của cô. Ngẩng đầu nhìn lên, là Trang Gia Minh một tay vịn xà ngang, một tay ôm cô: “Cẩn thận.”

“Bất ngờ thôi.” Cô kiên cường đứng thẳng người, cho rằng cậu sẽ buông tay.

Nhưng không.

Cậu chẳng những không buông tay, còn dùng lực xiết chặt cánh tay, hai người hoàn toàn rơi vào tình trạng ôm chặt nhau. Mặt cô vừa khéo dán vào ngực cậu, thỉnh thoảng khi xe lắc lư khóa áo khoác lại đập khẽ vào mặt khiến cô đau.

Chi Chi có chút mờ mịt, “Em, em đứng vững được mà.”

“Em đứng không vững.” Cậu cúi đầu, nghiêm túc nói, “Đừng động đậy, được không?”

Chi Chi hít một ngụm khí lạnh, với kinh nghiệm nhiều năm đọc văn H của cô, lời kịch này vô cùng nguy hiểm, so ra thì chuyện này hoàn toàn có thể đẩy lùi những điều kiêng kỵ khác xa cả vạn dặm, cô lập tức gật đầu như băm tỏi, “Được được được.”

Cô không nhúc nhích, cam đoan không nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng xuất hiện đoạn cẩu huyết nào cả nhé.

Hết chương 64


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận