Khi tôi về nhà, hóa ra Chai đã bỏ đi. Ning kể với tôi rằng trông nó rất sợ hãi và chỉ dám ngồi co rúm trong góc phòng, không chịu ăn uống hay nói chuyện với bất cứ ai. Mỗi lần một chiếc ô tô dừng lại trước cửa quán, nó hoảng loạn đến mức run bắn lên, và trời vừa tối nó liền chạy mất.
Tôi ngồi xuống ghế bên bàn học. Mùi máu và mồ hôi của Chai vẫn phảng phất trong phòng, và hình cảnh Porm cứ ám ảnh tâm trí tôi. Những gì xảy đến hôm nay diễn ra bất ngờ và hung bạo hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng. Chỉ hai ngày trước thôi, tôi còn làm việc với Win và Nit trong lúc Chai lảm nhảm sau khi đã uống say xỉn.
“Mẹ mình rất nhiều lần dọa là sẽ đập đầu mình vì tóc quá dài, cậu tin được không?” Win lấy chun buộc mái tóc dài ngang vai lại. Cặp kính tròn gọng vàng lóe lên. “Bà ấy bảo đài nói rằng bọn cảnh tả đang đẩy đất nước vào hỗn loạn.”
“Nếu như bây giờ không thể chịu đựng nổi, thì đó là vì bọn họ đã thối nát đến tận xương tủy rồi và không biết điểm dừng.” Nit vừa nói với giọng miền Nam du dương vừa đưa chổi lên vải vẽ.
“Đấu tranh típ đi.” Chai lè nhè ngọng líu, “đấu tranh muôn năm!”
“Béo...” Hình ảnh Porm quấn băng trắng quanh đầu lại hiện ra. “Mình biết chắc là cậu sẽ đến mà.” “Lúc nào thì cậu mới vẽ chân dùng mình?” Câu hỏi của Porm vang lên từ một nơi nào xa, xa lắm, và tôi bèn với tay lấy chiếc bút chì trong ống cắm bút trên bàn. “Ngày trước anh chả vẽ bà Jom còn gì, thế mà giờ không thể vẽ chị Porm?” Tiếng trách móc của Ning chen vào.
Tôi lôi bảng vẽ màu nâu của mình ra bắt đầu phác họa chân dung Porm từ hình ảnh vẫn còn tươi mới của nó trong đầu tôi. “Đợi đến lúc cậu sắp tiếng tàn hơi đi.” Tôi nhớ lại câu trả lời của mình khi đưa bút vẽ đôi mắt tràn đầy quyết tâm cứng rắn.
“Porm...” Tôi dừng tay. “Cậu nhất định phải không sao, nhất định phải thế.”
Tôi vẽ chân dung Porm như chạy đua với thời gian. Phải mất vài ngày mới xong, và trong lúc đó, tình trạng Porm cứ xấu dần đi. Tôi đến thăm nó mỗi ngày sau khi tan học. Lúc đầu, nó vẫn có thể nói bình thường, nhưng những ngày gần đây nó thờ ơ và không còn sẵn lòng mở miệng với ai. Nó thường nhìn tôi chăm chăm rất lâu với ánh mắt lạ lùng và lần nào tôi về, nó cũng nắm chặt tay tôi như thể sợ rằng tôi sẽ không bao giờ đến thăm nó nữa.
Eik cũng đến thăm Porm gần như hằng ngày nhưng không bao giờ ở lâu. Cách cư xử của nó đã thay đổi. Nó nghiêm nghị và biết điều hơn, không còn cười đùa hay trêu chọc nhiều nữa. Còn Chai, nó biến mất từ ngày quả bom nổ. Không ai biết nó đi đâu và tất cả chúng tôi đều nóng lòng đợi tin tức của nó.
Mất một tuần, chân dung của Porm mới hoàn tất. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian đến vậy cho một bức tranh, nhưng đó là một trong những tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi. Nó không chỉ chân thực với nguyên mẫu: nó còn nắm bắt được rất nhiều thần thái của Porm, trong đôi mắt, nụ cười, nét mặt tổng thể. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi hiểu về nó đến mức vậy, nhưng mỗi lần nhìn bức vẽ ấy, tôi lại cảm thấy như nó ở kế bên, cơ hồ tôi có thể nghe giọng nói và tiếng cười của nó từ sâu thẳm quá khứ. Tôi còn nhớ cô nhóc tomboy váy ngang gối, áo thì nhàu nhĩ, tay áo lập tức xắn lên cao ngay khi giáo viên vừa quay lưng lại. Ở cái tuổi mà bọn con trai thích đàn đúm với nhau và nhìn con gái đầu khinh ghét, Porm là đứa con gái duy nhất chen chân được vào nhóm tôi. Chúng tôi chơi với nó như thể đó là một cậu nhóc mà chúng tôi có thể đuổi bắt và đá bất kỳ lúc nào, cùng lén lút hút thuốc trong nhà vệ sinh nam và lúc nổi xung lên thì lao vào chửi mắng hoặc tung nắm đấm vào mũi nhau.
“Đáng lẽ phải cậu phải làm con gái mới đúng,” tôi nghe tiếng Eik nói. “Thì sao? Chuyện đó liên can gì đến cậu?” “Như thế mình có thể hôn cậu.” “Cứ việc.” Porm lập tức chìa má. “Bên này... hay bên này, tùy cậu chọn.” “Ọe. Mình dám cá là mình sẽ nôn thốc nôn tháo cho coi. Thà mình đi bên Chai hay Béo còn hơn.” “Gì, cậu... đồ bóng!” Porm phun ngay câu chửi thề.
“Cậu sẽ nhớ mình chứ?” “Sao? Cậu định rời xa cõi đời à?” “Có vẻ học kỳ tới mình sẽ phải chuyển trường. Mẹ muốn mình vào trường nữ.” “Chắc bác ấy chán kiểu con giai của cậu.” “Mình cũng chả biết làm sao, Béo ạ. Đó là con người mình. Mình không hề giả bộ.”
Tôi nhìn bức vẽ Porm trên bàn một lần nữa, rồi lấy một tờ giấy sáp bọc nó lại cẩn thận. Tôi đứng dậy rời phòng, xuống cầu thang, dắt xe máy, mở cửa đi ra, tâm trí lang bạt đi nơi khác.
Tôi đến bệnh viện muộn hơn bình thường. Bên trong, mọi thứ vẫn tồi tàn và lộn xộn như mọi khi. Mùi máu, cồn, thuốc và mồ hôi nồng nặc. Bác sĩ và y tá chạy quanh như chuột thí nghiệm.
Cái giường cũ kỹ ở góc phòng của tòa nhà trống không. Ánh sáng tù mù từ chiếc bóng đèn trên tường làm không khí càng nặng nề hơn. Tôi nhìn quanh tìm Porm hay bất cứ ai nhưng không thấy một bóng người.
Tôi chạy qua mấy dãy giường bệnh nhân xếp lộn xộn đến quầy của y tá trực. “Porm đâu rồi ạ?”
Cô y tá nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. “Porm nào?”
“Nó ở trong phòng bên kia...” Tôi chỉ vào cánh cửa tôi vừa chạy qua.
“Ồ...” Cô y tá thốt lên trước khi miễn cưỡng trả lời, “Con bé đó đang trong phòng phẫu thuật.”
“Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với nó à?” Tôi siết chặt bức tranh trong tay.
“Cái này thì cậu phải hỏi bác sĩ,” cô y tá chặn họng tôi.
Tôi chia tay cô y tá rồi đi đi lại lại lúng túng. Tưởng như hàng năm ròng đã trôi qua một y tá nam mới xuất hiện phía xa, đẩy cáng chở Porm, còn Eik đi bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng.
“Nó thế nào rồi?” tôi vừa gọi vừa chạy về phía họ.
“Bác sĩ cho chụp X-quang thì thấy một mảnh bom cắm sâu vào sọ,” Eik nói, hơi thở dốc. “Nên ông ấy quyết định mổ để lấy ra.”
“Bây giờ nó thế nào?” Tôi đi đến cúi xuống nhìn Porm.
“Vẫn hôn mê.” Eik trả lời cộc cằn và cúi mặt xuống như thể không muốn nói chuyện nữa.
Chúng tôi ngồi đợi đến tám giờ tối thì Porm mới bắt đầu rên rỉ và đòi uống nước. Eik ngay lập tức chộp một cốc nước cho nó hút từng giọt một.
“Mẹ...” Porm thốt ra từ đầu tiên.
“Bác ấy không được khỏe nên mình đã bảo bác về từ chiều rồi.” Eik vỗ vai nó trấn an.
“Là cậu à Eik?” Porm giơ bàn tay run run ra nắm tay Eik. “Thế còn Béo?”
“Mình đây.” Tôi cúi đầu lại gần và không thể cất lên từ nào khác khi nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của nó.
“Mình rất vui là cả hai cậu cùng ở đây.” Porm thì thầm. “Eik ơi, lấy tờ giấy dưới gối mình cho Béo đi.”
“Để sau nhé? Cậu nghỉ đi đã.”
“Đi mà!”
Eik nhìn thẳng vào mắt tôi trước khi cố gắng nâng đầu Porm lên, thò tay vào dưới gối lôi một mảnh giấy nhàu nhĩ ra đưa cho tôi.
“Đọc to lên cho mình nghe đi.” Porm yếu ớt nói.
Tôi nhìn hàng chữ nguệch ngoạc, rồi đọc to từng từ trên tờ giấy.
“Hoa chuối cảnh nở rộ
Người có lần bảo tôi
Người sẽ giữ cho tôi - một ngày nào đó
Tôi đã chờ đợi - cả cuộc đời
Nhưng ngày đó
Không bao giờ đến.”
Tôi chậm rãi đặt tờ giấy xuống. Đôi mắt Porm ẩn sau một tấm màn mờ đục nhìn tôi với tia sáng rạng ngời.
“Porm!” tôi khẽ gọi tên nó và cố nén tiếng nấc.
Đã muộn lắm rồi khi tôi phóng xe giữa hàng cây chuối cảnh hai bên đường. Chỉ còn lác đác vài bông hoa tím.
Tôi nhớ tới cái ngày đến đón Porm ở Học viện Cảnh sát Bangkhein và chúng tôi đã đi qua con đường này: “Đẹp phải không? Này, ngẩng đầu nhìn xung quanh đi chứ.” “Ừ.” Nó khàn khàn lên tiếng đồng ý và ngẩng cái đầu đang tựa vào vai tôi để ngắm những bông hoa tím nở rộ. “Làm mình nhớ đến hàng cây kèn hồng trên đường bọn mình đến trường.” “Cậu thích không? Để mình hái cho cậu một ít.” “Không, đừng. Cứ để chúng như thế đi.”
Tôi dừng xe bên một cây chuối cảnh và cố kiễng chân hái một chùm hoa héo hắt trước khi quay sang hường cầu Rama VI.
Bầu trời rải rác những ngôi sao lấp lánh phản chiếu thành những hạt kim tuyến bé xíu rung rinh trên mặt sông Jao Phraya lững lờ chảy không ngừng nghỉ.
“Mình thích sông, mình cũng chả hiểu sao lại thích nữa, nhưng mình sẽ luôn tìm đến một dòng sông mỗi khi cảm thấy buồn, cô đơn hay cần một người bạn.” Tôi nhớ lại lời mình hôm ấy. “Hừm, bây giờ mình đang ở với cậu đây, đúng không?” Porm thì thầm. “Đâu có giống nhau... Mình không biết giải thích sao với cậu, mình chỉ biết nói rằng không ai có thể thay thế một người khác hay một cái gì khác.” “Mình lại nhận thức ra một điều hoàn toàn khác.” Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt nó nhìn tôi lúc ấy. “Đối với mình, mình biết chỉ có một người có ý nghĩa với mình hơn tất cả.” “Cậu điên rồi.” Tôi cười khẽ. “Cậu nói nghe như trong tiểu thuyết tình cảm lỗi thời rẻ tiền ấy.” “Rồi một ngày cậu sẽ hiểu...” Tiếng Porm vọng lên to và rõ ràng từ dòng nước. “Rồi một ngày cậu sẽ hiểu...”
Tôi trân trối nhìn dòng sông dưới kia.
“Cậu sẽ nhớ mình chứ?” Câu hỏi của Porm vang lên trong tiếng gió ù ù. “Cậu sẽ nhớ mình chứ?”
Tôi thả những bông hoa chuối cảnh trong tay mình để chúng rơi xuống trôi theo dòng nước rồi biến mất vào bóng tối.
“Dĩ nhiên là mình sẽ nhớ cậu,” tôi nhủ thầm. “Mình sẽ nhớ cậu lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...