Chai Thời Gian
Kiệt sức, tôi đổ vật xuống chiếc giường trong phòng Ning, tay vắt qua trán nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra gần đây. Bố lúc nào cũng nói yêu tôi và Ning nhưng ông không bao giờ có thời gian đem lại cho chúng tôi chút tình yêu thương và hơi ấm. Còn bản thân mẹ, dù mẹ rất gần với anh em tôi, nhưng không bao giờ tin tưởng tâm tình cùng chúng tôi, như thể chúng tôi là kẻ xa lạ. Mẹ có thế giới riêng của mình và cánh cửa đóng chặt của thế giới ấy lùa chúng tôi khỏi cái nơi riêng tư mà bà chia sẻ với người đàn ông tên là Amorn.
Tôi nhìn lướt qua đầu giường. Con búp bê vải cũ vẫn treo trên cột giường. Ngày tôi và Ning còn nhỏ, chúng tôi cùng nằm trên chính cái giường này, say sưa ngủ trong tấm mền mềm mại mà chúng tôi nghĩ là to rộng lắm, mơ về những thứ tốt lành đẹp đẽ. Chúng tôi lăn lộn cho tới khi mền tuột sang cả một bên và nửa đêm mẹ phải vào đắp lại cho chúng tôi.
Tôi vẫn nhớ Ning và tôi thay nhau tè ướt giường, làm khổ mẹ lại phải mang nệm ra phơi nắng và giục giã chúng tôi phải đi vệ sinh trước khi đi ngủ mỗi tối.
Sau một trong những lần vắng nhà khá lâu của mình, bố mua cho Ning một con búp bê vải. Ning bị choáng ngợp trước con búp bê tuyệt đẹp. Nó có mái tóc vàng bông xù làm bằng sợi len và mặc áo sơ mi cùng váy như cô bé da trắng mà chúng tôi từng thấy trong một quyển sách. “Nat, đây là con gái em. Nhìn này, tóc nó cũng bông xù như tóc em vậy.” Hết sức cẩn thận, Ning đặt con búp bê lên gối. “Đẹp kinh lên được!” tôi the thé. “Mang nó ra khỏi đây. Đau hết cả mắt. Nó bị nghiền nát thì ráng chịu đấy.” “Em thách anh dám đấy!” Ning hét lên như một bà mẹ xù lông xù mỏ bảo vệ con. “Nếu con búp bê của em mà bị đau, em sẽ mách bố đét đít anh một trận, em thề đấy.” Để trêu nó, có mấy lần tôi đem con búp bê của nó giấu đi, làm nó khóc ầm ĩ lên đến nỗi cuối cùng mẹ phải mắng tôi thậm tệ.
Nhưng hôm nay, con búp bê đã bị bỏ rơi, một mình, không ai nhìn đến.
Tôi từ từ nhắm mắt, cố đè nén cảm xúc, nhưng những ý nghĩ rối rắm vẫn cứ quẩn quanh trong đầu.
Tôi nằm không yên hồi lâu rồi bỏ tay khỏi trán, xoay sang nằm nghiêng, co lại như con tôm, tay phải đút dưới gối theo thói quen. Bàn tay tôi liền chạm phải một cuốn sổ mỏng. Tôi rút cuốn sổ ra rồi mở mắt xem qua. Đó là một cuốn nhật ký dễ thương cho bọn choai choai hay bán ở các quầy hàng lớn. Có những hình vẽ hoạt hình xinh xinh trên bìa đỏ tươi.
Tôi lật qua và bắt đầu đọc vu vơ.
-1-
“Một con bé như tôi đây
chỉ có những giấc mơ cô độc và bao ngày đêm cay đắng
trong chuyến đi lạc lõng vô định
Tôi thường tự hỏi mình là ai hay cái gì
giữa những con người xa lạ trong một thế giới không thuộc về tôi
Một con bé như tôi đây
trong cái thế giới mà trái tim nào cũng phải tan nát
trong cái thế giới mà ai cũng phải chết đi trong cô độc và đau đớn
Tôi mơ một giấc mơ cô đơn
và cứ bước đi mà không biết về đâu.”
-2-
“Chúng tôi có bốn người: bố, mẹ, anh trai và tôi
Tôi mơ – mơ một ngày –
Tôi mơ chúng tôi sẽ lại về bên nhau
Tôi mơ một giấc mơ không có thật – một giấc mơ không thể
Chúng tôi chỉ còn có điều này: chúng tôi có bốn người
Nhưng chẳng ai có ai – mỗi người đều một mình
mỗi người khóc vì một nỗi
và quệt đi nước mắt của chính mình
mỗi người chúng tôi đều cô đơn
với những giấc mơ đã vỡ - những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực
Trơ trọi dập vùi – những giấc mơ.”
-3-
“Tôi mơ một cơn ác mộng đêm qua
Một giấc mơ kỳ lạ và khủng khiếp
Tôi tỉnh dập một mình và một mình tôi khóc
Tôi không nhớ mình đã mơ gì nhưng cảm giác thì vẫn còn y nguyên
Tôi cần được vỗ về - ôi tôi cần lắm!
Tôi vẫn nhớ khi mình còn nhỏ xíu
một lần tôi gặp cơn ác mộng kinh hoàng
Tôi gõ cửa phòng mẹ - và bảo bà rằng tôi sợ
Tôi cần được vỗ về
Mẹ tát tôi và đuổi tôi về phòng ngủ
và đóng sầm cánh cửa đó – mãi mãi
Sau cái đêm ác mộng tới thăm ấy
Tôi học cách vỗ về bản thân
và không bao giờ làm phiền mẹ nữa
với những cơn ác mộng của tôi.”
Tôi đặt cuốn sổ lên lồng ngực. Những nét bút chì mỏng nhẹ cho thấy từ con chữ đã trải qua một thời gian ấp ủ và trưởng thành như chủ của nó. Tôi lại nhặt cuốn nhật ký lên lật trang sau với lòng nặng trĩu.
-4-
“Một ngày bố bỏ chúng tôi đi
Tôi bước ra khỏi nhà để tiễn bố
Chúng tôi nắm tay nhau yên lặng bước đi
cố gắng đi thật chậm
cố gắng kéo dài thời gian trước khi phải chia tay
Bàn tay tôi quá nhỏ nhoi trong tay bố
Tôi không thể gập ngón tay nắm hết bàn tay bố
hay giữ nó không tuột mất
và lòng tôi quá đau đớn đến nỗi tôi thấy mình yếu đuối
Tôi cố gắng hỏi bố thật nhiều
nhưng không thể ngăn được nước mắt rơi
hay biến những tiếng nấc thành lời ngọt ngào
Bố hôn lên trán tạm biệt tôi rồi im lặng lái xe đi
Tôi gục ngã xuống ngay chỗ ấy
Lần đầu tiên tôi biết đến cô độc và giá lạnh
mà từ ấy luôn là một phần của đời tôi.”
Tôi choàng tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ gọi và đập cửa. Cái nắng gần trưa xuyên qua cửa sổ tràn ngập phòng. Tôi lê bước ra mở cửa cho mẹ.
“Mày không sao đấy chứ?” mẹ sốt sắng hỏi.
“Con ổn.” Tôi dụi mắt và chống tay vào khung cửa để ngăn mẹ vào phòng.
“Thế đi rửa mặt đi,” mẹ nói vui vẻ. “Mà nhanh lên nhé. Mẹ chiên mứt củ cải cho mày đấy.”
Tôi ừ hứ rồi vội vã đóng cửa.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện dưới nhà, và cả tiếng cười mà lâu lắm tôi chưa nghe thấy. Dù không thấy người, tôi biết ngay khách của mẹ sáng nay là ai.
Tôi nhìn lên giường. Cuốn nhật ký màu đỏ vẫn nằm bên gối. Tôi lại đó, nhặt nó lên đọc trang cuối.
-5-
“Khi còn nhỏ
tôi khao khát được mẹ ôm vào lòng đến nỗi ngày nào tôi cũng chờ
Nhưng mẹ mải mê cãi nhau với bố và chịu đựng
đến nỗi quên cả việc ôm tôi
Khi tôi lớn lên mẹ đã để bố ra đi
mẹ là người duy nhất còn lại bên tôi
ngày nào tôi cũng đợi mẹ ôm
Nhưng mẹ lại chìm vào công việc
nên cũng chẳng còn thời gian để ôm tôi
Giờ mẹ có một người đàn ông mới trong đời
và tôi có thể cảm thấy hạnh phúc của mẹ
Mỗi ngày qua tôi vẫn mơ mộng, lặng lẽ chờ cái ôm của mẹ
lúc nào cũng đợi chờ - đợi để được mẹ ôm
Nhưng cái ôm của mẹ không bao giờ có thì giờ cho tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...