Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó


Trong đại điện.

Thiên tử Đại Càn đầy kích động.

Còn chưa đi vào trong đại điện, nhưng đã thấy Tô Trường Ngự.

Trong đại điện.

Tô Trường Ngự mặc áo xanh ngồi trong đó, khí chất siêu thoát cao vời, vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, dùng từ phong thần anh tuấn để hình dung cũng không phải là nói quá.

Rung động nhất chính là, cái khí chất lạnh nhạt như ngọn núi băng, siêu thoát phàm tục, không dính khói lửa nhân gian kia của Tô Trường Ngự lại không hề mang tới cảm giác cao cao tại thượng, mà lại mang tới một cảm giác tuyệt thế lạ thường.

Là nó.

Là nó.

Đúng là đứa ngoại sanh của mình!
Thằng bé này nhất định là ngoại sanh của mình.

Ngay khi thiên tử Đại Càn thấy Tô Trường Ngự, ông đã biết hắn chính là cháu mình.

Nếu không, làm sao nó tuấn tú như vậy, sao có khí chất giống như vậy được.

Nếu Tô Trường Ngự là nữ tử, ông còn tưởng mình nhìn thấy muội muội mình đang ngồi đó.

Khí chất của Tô Trường Ngự giống quá.

Giống nhau như đúc vậy.

Thiên tử Đại Càn sững sờ.

Chẳng biết tại sao, mắt ông nóng lên, muốn rơi nước mắt.

"Trường Ngự!"
Thiên tử Đại Càn không nhịn được, gọi tên thằng cháu, giọng đầy tình cảm.

Trong tích tắc.

Giọng Tô Trường Ngự đã vang lên đáp lại.

Giọng hắn rất bình tĩnh, và lạnh lùng, cao ngạo.

"Người là ta đánh.

"
Giọng nói mang theo ngạo ý.

Cả ba người ngây ra.

Tô Trường Ngự ngạc nhiên với chính mình.

Hả?
Thiên tử với hoàng hậu Đại Càn không hiểu Tô Trường Ngự nói gì.


Tô Trường Ngự cũng không biết mình đang nói gì.

Xong rồi.

Lại phát bệnh.

Tô Trường Ngự tuyệt vọng.

Sẵn sàng chờ chết.

Đã chuẩn bị xong để chết.

Khỏi cần cứu, lần này chết chắc.

Trong nháy mắt, Đại Càn hoàng hậu kịp hiểu ra.

Bà bật cười, nhìn thiên tử Đại Càn.

"Bệ hạ, Trường Ngự là đang nói chuyện của thái tôn.

"
Chử Nhu Vân nói.

"À.

"
Thiên tử Đại Càn gật đầu.

Tô Trường Ngự ngây ngẩn.

Bệ hạ?
Người này là hoàng đế?
Dù hắn có không biết gì về quan chức, thì cũng biết bệ hạ nghĩa là gì.

Mình đã chọc phải vào hoàng đế Đại Càn vương triều?
Lần này tiêu thật rồi.

Chết chắc.

Xong đời.

Xong đời.

Không sống được, không sống được.

Tô Trường Ngự khóc thầm, vận mạng mình thật là đáng thương.

Lại còn chọc tới cả hoàng đế Đại Càn.

Hắn đã chuẩn bị xong tinh thần để chết.

Tô Trường Ngự hít sâu.

Kiểu gì cũng chết, Tô Trường Ngự tự giận mình ghê gớm.

Cầu xin tha thứ ư, Tô Trường Ngự không muốn cầu xin.

Không có ý nghĩa.

Dù sao lần này cũng chết chắc.

Nếu chọc trúng ai đó, chẳng có gì đáng nói.

Nhưng lại đi chọc trúng ngay đương kim hoàng đế Đại Càn, nên đương nhiên, Tô Trường Ngự tuyệt vọng.

Nếu kiểu gì cũng là chết.

Tô Trường Ngự hít sâu một cái nữa.

Hắn nhìn thiên tử Đại Càn, nét mặt bình tĩnh vô cùng
"Hoàng thái tôn, tuổi còn trẻ, nhưng hoành hành bá đạo, không tôn trọng tôn trưởng, vô nhân vô đức.

"
"Nếu không ra tay dạy dỗ, sau này sẽ làm hại thiên hạ trăm họ, lần này dù ngươi có phạt thế nào.

"
"Tô mỗ ta, cũng không hối hận.

"
Tô Trường Ngự gồng mình lên, nói.

Lần này, không phải là phát bệnh.

Là hắn tự mình nói.

Con người có ai mà không chết, Tô Trường Ngự hắn, dù có chết thì trước khi chết cũng phải giả trâu bò lần cuối.

Vì dù có giả trâu bò hay không cũng vậy mà.

Hơn nữa lần giả ngầu này, hắn nhất định phải là làm vì mình.

Tô Trường Ngự nói xong.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn ngớ ra.


Không ngờ Tô Trường Ngự lại không thích Phương Ly tới như vậy.

Nhưng họ không hề giận.

Ngược lại còn quay qua nhìn nhau, hiểu ý trong mắt nhau.

"Đúng là nó hơi quá quắt thật.

"
Thiên tử Đại Càn dùng thần thức truyền âm, giọng rất bình tĩnh, ý tứ rất rõ ràng.

"Ừ.

Mấy năm nay đúng là chúng ta đã cưng chiều nó quá.

Bây giờ nó cũng không còn nhỏ nữa, Trường Ngự nói rất đúng, nếu bây giờ không dạy cho đàng hoàng, sau này người bị nó làm hại chính là thiên hạ.

"
Chử Nhu Vân đồng tình với ý kiến của Tô Trường Ngự.

Họ biết hết mọi hành vi của Phương Ly.

Song Phương Ly cũng khá thông minh, chưa bao giờ làm chuyện gì quá mức, điểm tới là ngừng, nên quậy phá tùm lum, nhưng mọi người đều có thể bỏ qua cho nó.

Dù gì cũng chỉ là một thằng bé mời mười ba tuổi, chưa cần phải rèn cứng quá.

Nếu là người khác nói chuyện này, thiên tử và hoàng hậu Đại Càn sẽ không để ý tới.

Nhưng lời này lại là Tô Trường Ngự nói, nên lực sát thương của nó không hề nhỏ.

"Trường Ngự tiểu hữu, ngươi nói cực phải, trẫm đã biết.

"
"Trẫm, sẽ đi xử lý chuyện này ngay bây giờ, ngươi đừng có tức giận, Nhu Vân, thế này đi, nàng đưa Trường Ngự đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại để trẫm xử lý.

"
Thiên tử Đại Càn mở miệng.

Ông đã gặp được Tô Trường Ngự.

Ông muốn nói với thằng bé rất nhiều, cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Ông rất muốn nói cho nó biết, mình là cữu cữu của nó.

Nhưng ông lại lo, Tô Trường Ngự nhất thời không tiếp thu nổi.

Với lại, Tô Trường Ngự mặc đồ làm riêng cho hoàng thất Đại Hạ, đồng nghĩa Thiên tử Đại Hạ có thể đã biết sự tồn tại của Trường Ngự rồi.

Vậy mà Thiên tử Đại Hạ lại không nói với mình.

Ông phải xử lý chuyện này thật hay mới được.

Đương nhiên, hiện giờ, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện!
Trường Ngự bị thiệt thòi.

Phương Ly a Phương Ly.

Thường ngày, hoàng gia gia cưng chiều ngươi như vậy, không ngờ lại là hại ngươi.

Bây giờ, hoàng gia gia sẽ dạy ngươi làm sao làm người cho tốt.

Thiên tử Đại Càn rời đi.

Tô Trường Ngự kinh ngạc.

Thiên tử Đại Càn lại nói đạo lý?
Thật không vậy?

Chậc chậc.

Không hổ là hoàng đế, tấm lòng thực là rộng rãi.

Tô Trường Ngự lập tức có thiện cảm với Thiên tử Đại Càn.

Lúc này.

Ngoài Trai Tâm điện.

Từ Dương công chúa đã đưa Thái tử tới.

Thái tử trông rất nho nhã, chừng hơn ba mươi tuổi, y đang cùng với Từ Dương công chúa khuyên bảo Phương Ly.

"Phụ thân, cô cô, hai người đừng nói nữa.

"
"Cả đời ta chưa bao giờ bị hiếp đáp tới như vậy, ta nhất định không tha cho Tô Trường Ngự đó đâu.

"
Phương Ly cực kì cứng đầu, quyết không tha cho Tô Trường Ngự.

"Ly nhi, thường ngày ngươi ẩu tả thế nào cũng được, nhưng chuyện này ngươi không được làm ồn ào nữa, phải nghe lời phụ thân.

"
Thái tử nổi giận.

Nhi tử này của y được phụ hoàng và mẫu hậu yêu chiều quá mức, dẫn đến nó không sợ trời không sợ đất, ngay cả mình cũng không dạy được nó.

Cứ mỗi lần y dạy nó, là phụ hoàng sẽ tới xử lại y liền, nên Thái tử rất khó chịu.

Y đã nói tới như vậy.

Nhưng Phương Ly vẫn không nghe.

Ngay lúc này.

Phương Ly thấy hoàng gia gia từ Trai Tâm điện đi ra.

Lập tức hưng phấn vọt tới.

"Hoàng gia gia, hoàng gia gia, Tô Trường Ngự đó, ngay trong Trai Tâm điện đúng không?"
"Hoàng gia gia, ngài chủ trì công đạo cho ta đi!"
"Hoàng gia gia.

"
Phương Ly rất là kích động, muốn được trả thù ngay tức khắc.

Phương Ly đã không để ý một việc.

Sắc mặt của Thiên tử Đại Càn rất là lạnh lùng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui