Trong bí cảnh.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Ngay cả Kiếm Vương cũng im bặt.
Dù đây chỉ là một đạo phân thân nguyên thần, nhưng cũng có linh trí của mình.
Nói thật, ông ta đã chuẩn bị xong tinh thần nhìn thấy Tô Trường Ngự bật khóc, quỳ xuống đất, cầu mình cho truyền thừa.
Không ngờ, Tô Trường Ngự lại nói những lời như thế!
Ngươi xứng sao?
Bà nó.
Ta là Kiếm Vương, Thất Vương của nhân tộc, kiếm pháp thông thiên, tuyệt thế vô song, ngươi còn dám ở đây coi thường ta?
Kiếm Vương ngơ ngác, không biết phải trả lời Tô Trường Ngự thế nào.
Đám Thái Hoa đạo nhân bối rối.
Đối với bọn họ, truyền thừa của tu sĩ Kim Đan đã là quý báu lắm rồi.
Bây giờ gặp được truyền thừa của Thất Vương, đây quả thực là bước đầu tiên để sau này thăng nhanh vùn vụt.
Vậy mà, Tô Trường Ngự lại phát bệnh ngay lúc này!?
Đừng nói đám Thái Hoa, chính Tô Trường Ngự cũng còn bối rối.
Hắn có muốn truyền thừa này không?
Câu trả lời đương nhiên là muốn.
Thử hỏi, truyền thừa của Thất Vương, ai mà không muốn?
Nhưng vấn đề là, mình không khống chế được mình.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a.
Tô Trường Ngự vô cùng gấp gáp.
Thậm chí muốn khóc luôn.
Cũng may, Kiếm Vương không phải là người bình thường, chỉ là một hai câu nói, đương nhiên không thể làm ông ta giận được.
Dù gì cũng đã sống lâu như vậy, có cảnh tượng gì chưa trải qua đâu!
Chỉ là mấy lời kia của Tô Trường Ngự làm ông ta bất ngờ, không kịp đề phòng mà thôi.
"Ta là Kiếm Vương nhân tộc, còn chưa xứng dạy ngươi kiếm pháp hay sao?"
Kiếm Vương mở miệng, giọng rất bình tĩnh, hỏi Tô Trường Ngự.
Xứng, xứng, xứng!
Trong lòng Tô Trường Ngự kêu to ba lần.
Đừng nói hắn, đám Hứa Lạc Trần cũng đang ước gì được trả lời thay cho Tô Trường Ngự.
Trả lời trong lòng thì không có vấn đề.
Nhưng mà lời ra đến miệng, lại thành giọng khác.
"Ngay cả kiếm đạo vô thượng cũng chưa chứng được, còn dám tự xưng là Kiếm Vương?"
Tiếng Tô Trường Ngự vang lên.
Khí chất kiếm tiên tuyệt thế của hắn tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.
Ai nấy im như chết.
Nhất là đám Hứa Lạc Trần.
Cả đám nhìn Tô Trường Ngự đầy tức giận.
Ngươi giả ngầu một lần cho qua được, nhưng có cần giả tiếp nữa vậy không?
Bình thường ngươi ở tông môn giả trâu bò một chút, mọi người thấy cũng chẳng nói gì.
Nhưng mà, ở đây mà ngươi cũng còn giả bộ?
Có ý nghĩa không?
Có thấy vui không?
Xin ngươi đó, đừng có giả trâu bò nữa được không?
Cho chúng ta con đường sống đi.
Thái Hoa đạo nhân muốn khóc.
Chỉ muốn đập cho Tô Trường Ngự một trận ngay tức khắc.
Trên kiếm đài.
Tô Trường Ngự cũng muốn khóc.
Hắn không biết mình đang làm gì nữa.
Sao tự nhiên lại phát bệnh vậy chứ.
Giả ngầu một lần cũng còn được đi, sao còn làm nữa?
Làm vậy có lợi gì không?
Không có tí xíu nào hết!
Tô Trường Ngự chỉ muốn tát mình mấy tát, hắn vừa giận vừa muốn khóc.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự, là một người đàn ông trung niên, nhìn hết sức bình thường.
Người này nét mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang một ý cười giễu cợt, nhìn Tô Trường Ngự, sau đó chậm rãi nói.
"Đúng thế.
Ngay cả kiếm đạo vô thượng cũng còn chưa chứng được, mà đã tự xưng Kiếm Vương, đúng là có hơi sỉ nhục cái tên này."
"Nhưng, cho hỏi các hạ là ai?"
Kiếm Vương hỏi.
Ông ta là cao nhân tuyệt thế, đương nhiên có tu dưỡng cực cao, sao có thể vì một câu nói của Tô Trường Ngự, mà thẹn quá thành giận được?
Nếu thật để mình như vậy, mới thật sự là xấu hổ mất mặt.
"Tuyệt thế kiếm tiên Tô Trường Ngự."
Tiếng Tô Trường Ngự vang lên, giọng vẫn ổn định như thường, chẳng những thế, còn mang theo một luồng khí thế khó tả.
Mọi người tiếp tục chết lặng.
Mọi người nghĩ, hẳn Tô Trường Ngự đã điên mất rồi.
Điên rồi, điên rồi.
Ngày thường giả trâu bò ở tông môn không ai nói, không ngờ đi ra ngoài mà cũng không chừa.
Tiểu sư đệ hại người.
Mọi người thật sự là hết ý kiến.
Cảm thấy Tô Trường Ngự đã điên rồi.
Nhất là Hứa Lạc Trần, y rất muốn hỏi một câu ‘Tô Trường Ngự, huynh coi mình là cao nhân tuyệt thế thật đó à?’
Lại còn ‘tuyệt thế kiếm tiên Tô Trường Ngự’?
Sao huynh không bảo mình là người đứng đầu kiếm đạo của Thanh Vân Đạo Tông luôn?
Mọi người vừa bực vừa khó chịu.
Chỉ có một mình Đại Húc là ánh mắt đầy khâm phục.
Đối mặt với Thất Vương nhân tộc đó!
Cũng may là, Kiếm Vương không có vẻ gì là nổi giận, ngược lại còn nhìn Tô Trường Ngự với vẻ rất tò mò.
"Vậy tiền bối đã chứng kiếm đạo vô thượng chưa?"
Kiếm Vương mở miệng, thậm chí còn gọi Tô Trường Ngự là tiền bối.
Ông ta chỉ là một phân thân, không phải là bản thể, nếu là bản thể, thì đã liếc một cái là nhìn thấu cảnh giới của Tô Trường Ngự rồi.
"Kiếm đạo vô thượng hả?"
Tô Trường Ngự lẩm bẩm, chậm rãi đáp: "Ta đã chứng kiếm đạo vô thượng từ mười năm trước."
Hắn đáp như thế.
Lúc này, Tô Trường Ngự đã không còn suy nghĩ cãi mệnh nào nữa.
Hắn tự giận mình.
Thôi thì nghĩ thế nào thì nói thế đó đi, hắn nhận mệnh rồi.
"Mười năm trước? Dám hỏi tiền bối bao nhiêu niên kỉ?"
Kiếm Vương hỏi tiếp.
"Hai mươi bảy."
Tô Trường Ngự hờ hững trả lời.
"Chỉ hai mươi bảy?"
Kiếm Vương choáng váng, kinh ngạc nhìn Tô Trường Ngự.
"Quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hai mươi bảy tuổi, nói cách khác tiểu hữu mười bảy tuổi đã chứng kiếm đạo vô thượng?"
Kiếm Vương nghiêm túc hỏi lại.
"Nói cho chính xác, là mười sáu tuổi, là ta cho kiếm tu thiên hạ cơ hội một năm để bọn họ đuổi theo ta, tiếc là, ta chờ một năm, nhưng không có ai chứng được kiếm đạo vô thượng."
Tô Trường Ngự nói phét càng lúc càng tợn.
Mấy người Thái Hoa im lặng, không biết nên nói gì.
Tô Trường Ngự đã nói phét tới điên rồi, chỉ còn cách để mặc hắn tiếp tục phét mà thôi.
"Mười sáu tuổi? Chứng kiếm đạo vô thượng? Tiểu hữu, à, không đúng, Tô đạo hữu, tiếc ta sinh không gặp thời, nếu được sinh ra cùng thời đại với nhau, chính là niềm vinh hạnh của ta."
Kiếm Vương mở miệng, ánh mắt đầy chấn động và khâm phục.
Ông ta tin.
Mọi người im lặng, không thể tưởng nổi, đường đường là Thất Vương nhân tộc, sao lại đi tin lời tên phế vật như này?
Đúng là bực thật.
Kiếm Vương nói tiếp.
"Ta vốn tưởng sẽ tìm được người thừa kế, không ngờ người đầu tiên tới nơi này lại không kém gì ta, thậm chí còn mạnh hơn ta, ài, đã như vậy, thì còn cần những truyền thừa khác làm chi."
Giọng ông ta đầy tiêu điều.
Mọi người nghe mà luống cuống.
"Tiền bối, người đừng nói vậy, chúng ta muốn, chúng ta muốn."
"Tiền bối, hắn là tuyệt thế kiếm tiên, nhưng chúng ta thì không, hắn không muốn, chúng ta muốn."
Thái Hoa đạo nhân kêu lên, vẻ mặt như đưa đám.
Tô Trường Ngự giả trâu bò, chứ bọn họ không giả trâu bò.
Tô Trường Ngự không cần vận may, nhưng bọn họ cần.
"Đúng vậy, đúng vậy, tiền bối, chúng ta đều là phế vật, hắn không thích thì ngài đưa cho chúng ta đi, chúng ta thích."
"Đúng đúng đúng, chúng ta là phế vật, chúng ta là phế vật trong phế vật, tiền bối, ngài giao đồ cho chúng ta đi, chúng ta muốn truyền thừa của ngài, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt truyền thừa."
Hứa Lạc Trần, Vương Trác Vũ, Tiết Triện, Lâm Bắc, Trần Linh Nhu thi nhau kêu lên.
Tô Trường Ngự giả trâu bò không muốn, nhưng bọn họ muốn, vì bọn họ đều chỉ là phế vật.
Cả đám không chút để ý hình tượng, khiến Đại Húc nhìn mà sững ra.
Nhưng Đại Húc hiểu, truyền thừa của Thất Vương, có ai mà không muốn?
Chỉ có Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế chân chính, nên mới coi thường truyền thừa của Thất Vương.
Đâu ai hay, thật ra Tô Trường Ngự cũng muốn.
Lòng hắn đang rỉ máu.
Truyền thừa Kiếm Vương, làm sao hắn không muốn được, chỉ là hắn không khống chế được bản thân mình.
Kiếm Vương nói.
"Hình như ta...
Đã phá hủy truyền thừa rồi."
Tiếng Kiếm Vương vang lên.
Tô Trường Ngự: "..."
Thái Hoa đạo nhân: "..."
Hứa Lạc Trần: "..."
Vương Trác Vũ: "..."
Nhanh vậy đã hủy mất truyền thừa?
Ngươi đùa ta hả?
Ta có thấy ngươi làm gì đâu?
Mọi người nhìn Kiếm Vương, không phải bọn họ không tin Kiếm Vương, mà là không hề nhìn thấy Kiếm Vương phá hủy truyền thừa!
Không có mà nói có, không phải gạt người sao?
Kiếm Vương bình tĩnh đáp.
"Truyền thừa chúng ta lưu lại, đa phần đều là tâm pháp bổn mạng.
Vừa rồi, Tô đạo hữu nói không cần truyền thừa, nên ta đã hủy nó đi, khi bọn ta mở ra bí cảnh này, để lại phân thân, chỉ có thể xuất hiện một lần mà thôi."
"Nếu Tô đạo hữu đã nói không cần, thì để lại cũng không có ý nghĩa gì cả."
Kiếm Vương giải thích.
"À, ta hiểu rồi."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu, vẻ ‘ta đã hiểu rồi’, sau đó quay qua nhìn Tô Trường Ngự, giận dữ mắng.
"Vi sư phải giết ngươi!"
Thái Hoa đạo nhân giận đỏ cả mắt.
Nói tóm lại, nói tới nói lui là, không còn truyền thừa nữa, cơ duyên cũng không còn.
Ông phải giết Tô Trường Ngự!
A a a!
Nghiệt đồ! Nghiệt đồ! Nghiệt đồ!
Thái Hoa đạo nhân giận dữ hét.
Trên kiếm đài, Tô Trường Ngự cũng luống cuống, hắn làm sao biết sẽ thành thế này.
Nếu biết sẽ thành kết cục này, có đánh chết hắn cũng sẽ không giành xông lên đây đầu tiên.
Khó chịu quá đi, sao lần nào mình cũng phát bệnh ngay những thời điểm quan trọng vậy!
Tức giận.
Tô Trường Ngự muốn khóc.
Nhưng Kiếm Vương lại nói tiếp.
"Dù truyền thừa tuyệt thế không còn, nhưng vẫn còn mấy món bảo vật, không biết các ngươi có muốn hay không?"
Kiếm Vương hỏi.
"Muốn, muốn, muốn."
"Tiền bối, ta muốn, ta muốn, ta là phế vật, ta là một đại phế vật."
"Tiền bối, ta mới là phế vật, ngươi cho ta đi, ta nhất định sẽ phát huy truyền thừa của ngươi thật tốt."
"Tiền bối, từ nhỏ ta đã đọc sách của ngươi mà lớn, ta cực kì sùng bái ngươi, ta muốn, ta muốn."
Từ thầy tới trò Thanh Vân Đạo Tông rối rít rống to, ai nấy đều kích động và hưng phấn.
Truyền thừa của Thất Vương?
Chính là bảo vật vô giá đó!
"Chư chớ vội, nếu muốn lấy truyền thừa, thì đi lên trận đài.
Bảy huynh đệ chúng ta mỗi người đều để lại một món bảo vật, đều định để lại cho người có duyên."
Kiếm Vương cười khẽ, không vì bộ dạng của những người này mà cảm thấy khinh thường họ.
Bảy người bọn họ làm ra bí cảnh, chính là để lưu lại truyền thừa, nên Tô Trường Ngự từ chối truyền thừa, đã làm ông ta hơi lúng túng.
Bảy thầy trò vội vàng chạy lên đài đá.
Hứa Lạc Trần chạy lên đan đài, Vương Trác Vũ là trận đài, Tiết Triện là lục đài, Lâm Bắc là bảo đài, Trần Linh Nhu là vận đài, Thái Hoa đạo nhân là thiên đài.
Bảy người chia nhau, đứng lên bảy đài đá khác nhau.
Kiếm Vương khẽ phất tay.
Một làn kiếm khí trắng muốt như sương xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự.
"Tô đạo hữu, tuy ta không xứng truyền phương pháp tuyệt thế cho ngươi, nhưng vật này là phi kiếm khi ta trở thành cổ thần chế tạo ra, là một thanh phi kiếm đạo khí có thể không ngừng phát triển, tên là Sương Bạch.
Chỉ cần vung nhẹ kiếm này, là có thể đóng băng ba ngàn dặm, nếu Tô đạo hữu không ngại, mong là nhận lấy."
Kiếm Vương nói.
Trên kiếm đài.
Tô Trường Ngự nhìn phi kiếm Sương Bạch trước mặt, ngẩn ra.
Thanh kiếm này, như được chế tạo bằng ngọc thạch, toàn thân trong suốt, như tuyết như sương, cực kỳ đẹp mắt, quanh thân kiếm đầy khí lạnh, làm người ta vô thức cảm thấy kinh sợ.
Có thể gọi là tuyệt thế kiếm tiên.
Tô Trường Ngự kích động muốn khóc, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường.
"Cũng tạm được."
Hắn mở miệng, hoàn toàn là không tự chủ được, nhưng Kiếm Vương không để ý, chỉ cười nhẹ một cái.
Trước mặt Hứa Lạc Trần xuất hiện một cái lò đan phượng hoàng mạ vàng.
"Vị tiểu hữu này, vật này là Nhị đệ của ta tập trung kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, luyện chế mà thành, tên nó là Phượng Sí Tiên Lô, là một món đạo khí có thể tiếp tục phát triển.
Bên trong lò luyện đan này có ẩn chứa ba ngàn sáu trăm trận pháp luyện đan."
"Không cần ra tay, chỉ cần bỏ dược liệu vào, nó sẽ tự động luyện hóa, ngưng tụ thành đan, hơn nữa trong lò luyện đan này, còn có chứa phượng tiên hỏa cấp tiên thiên, có thể trợ giúp tiểu hữu luyện đan."
Kiếm Vương nói, Hứa Lạc Trần lệ đã rơi đầy mặt.
Y quá hưng phấn mà khóc.
Mơ ước lớn nhất cả đời này của y, chính là có một lò luyện đan thuộc về mình, tiếc là Thanh Vân Đạo Tông nghèo quá, thứ như lò luyện đan y chỉ dám mơ ước mà thôi.
Thử hỏi, nếu không phải vì nghèo, có ai lại muốn đi mua lò luyện đan hàng rởm?
Hôm nay mơ ước mười tám năm của mình cuối cùng cũng đã thành hiện thực, bảo y làm sao không khóc được đây?
Với lò luyện đan này, Hứa Lạc Trần không tin, mình vẫn không thể vượt qua được khảo hạch luyện đan sư.
Nếu mà còn không vượt qua được, hắn sẽ ăn luôn lò luyện đan này, còn luyện cái lông!
Trên đài đá thứ ba.
Trước mặt Vương Trác Vũ, xuất hiện một bàn cờ.
Bàn cờ này trong veo, như làm bằng phỉ thúy ngọc thạch chế thành, những quân cờ sáng rực như những vì sao.
Vương Trác Vũ nhìn chúng chằm chằm, nghe thấy Kiếm Vương nói.
"Tiểu hữu, vật này là Tam đệ của ta luyện ra, đặt tên là Tinh Thần Kỳ Bàn, là một trận khí, bàn cờ biến ảo thiên địa vạn vật, quân cờ là chúng sanh, mỗi một quân cờ, đều là một trận khí, nếu lấy Tinh Thần Kỳ Bàn bố trí trận pháp, trận như cờ cục, vô cùng vô tận, dù có là khốn trận, cũng có tới một ngàn năm trăm loại diễn hóa, hy vọng tiểu hữu sẽ đối xử tử tế với nó."
Kiếm Vương giới thiệu bàn cờ.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối."
Vương Trác Vũ nhìn bàn cờ trước mặt, kích động không thôi, hai bàn tay đều run rẩy.
Có bàn cờ này, còn sợ không qua được khảo hạch trận pháp sư hay sao?
Một khi trở thành trận pháp sư, có trận bàn này, không phải mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Ha ha ha ha, lên hương, phát tài, lời to!
Vương Trác Vũ siết chặt quả đấm, mắt rực lên khao khát.
Hắn quyết định, mình nhất định sẽ trở thành trận pháp sư hàng đầu Bạch Vân cổ thành, nhất định sẽ không phụ lòng giá trị của bàn cờ này.
Tới lượt Tiết Triện trên đài đá.
Một cây bút lông rồng vàng xuất hiện, đây là phù bút, bút để vẽ bùa.
"Tiểu hữu, vật này là Tứ đệ của ta luyện chế ra, Kim Long Uẩn Linh Phù Bút, cây phù bút này, có thể vẽ bùa trong hư không, có thể nâng uy lực của lá bùa lên cao gấp năm lần, trong đó có ẩn chứa hồn của một con kim long, dù chỉ là một hồn kim long không trọn vẹn, nhưng cũng đủ để dùng rồi."
Kiếm Vương nói tiếp.
"Đa tạ tiền bối, xin tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ không làm nhục cây bút này."
Tiết Triện siết chặt cây phù bút trong tay, cảm thấy mình sắp lên đời rồi.
Phù sư hàng đầu Bạch Vân cổ thành ư? Hắn phải làm phù sư hàng đầu của Thanh Châu!
"Tốt."
Kiếm Vương khẽ mỉm cười, nhìn qua Lâm Bắc.
Trước mặt Lâm Bắc không có cái gì cả, Kiếm Vương phất tay một cái, hai luồng kim quang từ đâu bay vèo vào trong mắt Lâm Bắc.
"A!"
Lâm Bắc hít sâu một hơi kinh hãi, song lập tức phát hiện ra, những gì mình nhìn thấy đã xảy ra sự biến hóa rất nhỏ.
"Vị tiểu hữu này, vật này là Giám Bảo Thiên Đồng do Ngũ đệ ta ngưng tụ ra, có thể giám định tất cả bảo vật trong thiên hạ, từ ngày hôm nay, tất cả bảo vật trong thiên hạ đều khó mà thoát được ánh mắt của ngươi.
Dĩ nhiên cũng có một ít bảo vật, vô cùng khó mà nhìn ra được, nhưng có thể chắc chắn chín thành chín bảo vật là không thoát được."
Kiếm Vương nói.
Lâm Bắc hiểu ngay mình vừa lấy được cái gì.
Hắn là giám bảo sư, hôm nay lấy được hai con mắt này, đây còn không phải là muốn lên đời hay sao?
Đi đâu cũng lụm được bảo bối?
"Đa tạ tiền bối, ân này vãn bối tất khắc trong tâm khảm."
Lâm Bắc vui lắm, chỉ ước gì được quỳ xuống đất cảm ơn đối phương, nhưng đối phương chỉ là một đạo linh thể, nên hắn cũng không quỳ xuống.
Đạo linh thể kia quay qua Thái Hoa đạo nhân.
Thấy năm đệ tử của mình ai cũng lấy được bảo bối, mà của người nào cũng lợi hại, của người nào cũng thần sầu, Thái Hoa đạo nhân càng thêm kích động.
Ông rất tò mò, mình sẽ có được cái gì?
Một tấm bát quái đồ xuất hiện trước mặt ông.
Kiếm Vương nói.
"Vị đạo hữu này, vật này tên là Thiên Cơ Bát Quái Đồ, có thể xem thiên cơ, có thuật bói toán, trong đó còn có một phần truyền thừa của Lục đệ ta.
Đạo hữu có nó, nếu cần có thể dùng nó để học hỏi thêm, không cần cũng có thể dùng làm tham khảo."
Kiếm Vương nói chuyện cực kỳ khách khí.
"Đa tạ tiền bối."
Thái Hoa đạo nhân cầm bát quái đồ, chắp tay nói cám ơn.
Cuối cùng, Kiếm Vương nhìn vào Trần Linh Nhu.
Trần Linh Nhu càng kích động.
Nàng nhìn Kiếm Vương đầy mong đợi.
Một quả trứng đá xuất hiện trước mặt Trần Linh Nhu.
Trần Linh Nhu: "? ? ?"
Mọi người: "? ? ?"
Cái đồ chơi gì đây?
Mọi người có chút tò mò, ai cũng đều có một món pháp bảo, sao chỉ Trần Linh Nhu lại là một quả trứng?
Kiếm Vương mở miệng.
"Vị tiểu hữu này, Thất đệ của ta không thích luyện khí, nên không để lại bảo vật gì, vật này là Thất đệ ta tình cờ có được, nói là quả trứng này có thể sinh ra một thứ rất giỏi, nhưng cụ thể là thật hay không, thì chúng ta không biết."
Kiếm Vương lên tiếng, cũng hơi cảm thấy lúng túng.
Bởi vì quả trứng này, chỉ cần nhìn cũng biết chả phải thứ tốt gì, hơn nữa nó lại còn… hóa đá!
Dù bên trong có dựng dục một con rồng, hay một con kỳ lân thì cũng vô ích.
Đồ mà đã hóa đá, thì có mạnh cỡ nào cũng vô dụng.
"A?"
Trần Linh Nhu hơi buồn bực.
Sao ai cũng lấy được thứ tốt, chỉ có mình là vớ phải một quả trứng thế này.
Đổi thành ai mà chẳng thấy rầu?
Nhưng, dù trong lòng nàng không vui, nàng cũng không hề trách Kiếm Vương, ngược lại còn gật đầu nói: "Đa tạ Kiếm Vương tiền bối."
Kiếm Vương được cảm ơn mà thấy ngượng ngùng.
"Thế này đi, Thất đệ ta đã không gánh, thì làm đại ca để ta gánh.
Đây là tuyệt thế truyền thừa của ta, cái này còn chưa kịp hủy, nếu Tô đạo hữu đã không cần, vậy ta truyền thụ cho ngươi nhé."
Kiếm Vương lên tiếng, vung tay lên, vô số kiếm ý từ đâu chui vào trong đầu Trần Linh Nhu.
Kiếm Vương nói tiếp.
"Chuyện phàm trần đã xong, chư vị, nếu muốn rời đi, thì hãy rời đi từ giếng kiếp này.
Sau này có duyên gặp lại."
Kiếm Vương tới nhanh, đi cũng nhanh.
Một câu nói xong, đã biến mất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...