Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường Ngự nhìn trước mặt.
Đám đệ tử Ma Thần Giáo ngây người.
Bọn họ quên luôn cả hít thở.
Bọn họ tới đây là để ám sát thiên tài, không phải đi tìm cái chết.
Tô Trường Ngự là tuyệt thế cao nhân, chỉ có trưởng lão bảy mươi hai Địa Sát liên thủ mới có thể trấn áp được Tô Trường Ngự.
Bọn mình chỉ là một đám Trúc Cơ cặn bã mà thôi.
"Chia ra chạy, thoát được ai thì thoát."
Cuối cùng, một tiếng quát vang lên, hơn mười bóng đen lập tức biến mất tại chỗ, tỏa ra bốn phương tám hướng chạy như điên.
Bọn họ không dám tranh phong với Tô Trường Ngự, chạy được người nào là may người đó.
Trong ngõ hẻm, Tô Trường Ngự bối rối.
Gì thế?
Không phải nói Ma Thần Giáo giết người không chớp mắt à?
Không phải nói Ma Thần Giáo hung hãn không sợ chết à?
Sao chạy hết rồi?
Tô Trường Ngự ngây người, nhưng rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, lập tức chạy ra hướng ngoài thành, định tụ hợp với Diệp Bình ở đó.
Cùng lúc đó.
Bên trong Thanh Châu Cổ Thành.
Diệp Bình một đường chạy như điên, Ma Thần Giáo đột nhiên tập kích giết chóc, không một ai ngờ được.
Tuy lúc trước Lý Ngọc đã từng nhắc tới Ma Thần Giáo, nhưng Diệp Bình không ngờ, Ma Thần Giáo lại dám vào thành giết người.
Lý Ngọc cũng đã từng kể khá chi tiết về Ma Thần Giáo.
Ma Thần Giáo có thế lực rất lớn, là giáo phái mà thủ lĩnh cả mười nước đều phải kiêng kị, cường giả trong giáo nhiều như mây, hơn nữa còn có tín ngưỡng là Tà Thần, giết người không chớp mắt chỉ là chuyện nhỏ, thứ giáo phái loại này thích nhất là tra tấn người.
Vì bọn họ cần hấp thu ngũ oán của chúng sinh, dùng đó luyện chế tà khí, hoặc là tu luyện tà công.
Nên Diệp Bình hơi sợ.
Hắn tu tiên là để trở nên ưu việt hơn người thường, chứ không phải để hàng yêu trừ ma, loại chuyện này để các truyền nhân Thánh Mẫu tới mà làm, hắn không muốn liên lụy tới.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình hơi khó chịu.
Trong thoáng chốc, Diệp Bình không nhịn được nhớ lại ba năm mình xuyên tới nơi này.
Xuyên tới thế giới tu tiên, bỏ lỡ tiên duyên chưa tính, quyết chí tự cường đi đọc sách, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, chỉ lo gian khổ học tập để mong thi cử kiếm công danh.
Nhưng tới khi sau bao vất vả có được chút thành tựu, ông trời già lại bày ra trò đùa cực lớn, để mình biết đây là một thế giới tu tiên.
Được!
Thế giới tu tiên thì thế giới tu tiên, dù sao cũng còn trẻ, mới hơn hai mươi thôi.
Thế nhưng mình lại không hề có thiên phú tu tiên, nhiều lần vấp phải trắc trở, nhiều lần thất bại, từ người gặp người thích, biến thành tiên gặp tiên vứt.
Cuối cùng nhờ đánh bậy đánh bạ, bái nhập vào được tiên môn, còn là một tiên môn ẩn thế, còn tưởng cuối cùng ông trời già cũng chịu mở mắt.
Không ngờ, tư chất lại quá kém, tu cái gì cũng không xong, miễn miễn cưỡng cưỡng mới ngộ ra được mấy kiếm chiêu, vốn định mang tới Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, để lập nên danh tiếng, tiện thể xoay chuyển tình thế.
Kết quả lại xảy ra chuyện quỷ quái này.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình càng lúc càng thấy nặng nề, càng lúc càng bực bội, cuối cùng trong lòng sinh ra oán ý.
Đùng!
Sau một khắc, Diệp Bình vốn đang chạy như điên, vỗ mạnh vào đầu mình một cái, chính là kim quang độ hóa.
Vỗ một cái này, tâm tình của Diệp Bình lập tức nhẹ nhõm hẳn, oán hận mới vừa sinh ra tiêu tán ngay tức khắc.
"Không được suy nghĩ lung tung, chạy về tông môn trước rồi hãy nói, Chưởng môn và Đại sư tỷ nói không sai, thế giới dưới núi thật là quá loạn, mình phải tranh thủ thời gian quay về tông môn cố gắng học tập, chờ tới khi thần công đại thành mới xuống núi lần nữa để giả trâu bò."
Đầu nhẹ nhõm tỉnh táo rồi, Diệp Bình suy nghĩ bình thường lại, định đi về tông môn trước, cố gắng học hỏi mấy vị sư huynh cho thật đàng hoàng, học cho thật giỏi rồi mới lại xuống núi, để sau này lỡ gặp phải chuyện tương tự như này, khỏi phải chỉ biết chạy trốn nữa.
Ngay khi Diệp Bình xác định xong kế hoạch tiếp theo.
Chợt có năm hắc y nhân xuất hiện ở trước mắt.
Song phương đối mặt.
Sau một khắc, hắc y nhân lên tiếng.
"Hắn là Diệp Bình, một trong ba hạng đầu của kiếm đạo Thanh Châu, mục tiêu cấp một."
Âm thanh vừa vang lên, năm người siết chặt loan đao màu máu trong tay, cảnh giác nhìn Diệp Bình.
Trong thoáng chốc, bọn họ do dự.
Đúng là bọn họ tới đây để ám sát thiên tài, nhưng không phải là gặp ai cũng giết, nếu đánh không lại mà còn xông vào, chả phải là hành vi não tàn hay sao?
Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ lại, Diệp Bình đã quay đầu bỏ chạy.
Lời dạy của Tô Trường Ngự rõ mồn một trước mắt, gặp chuyện không quyết là chạy, đánh không lại là chạy, đánh thắng được cũng phải chạy.
"Đại nhân, làm sao bây giờ?"
Thấy Diệp Bình chạy, có người không nhịn được hỏi.
"Còn làm thế nào nữa? Đuổi theo, người này trông thấy chúng ta bỏ chạy, chắc là không mạnh lắm, hơn nữa cảnh giới của hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, chắc chỉ là loại người mua danh chuộc tiếng, một trong ba hạng đầu của kiếm đạo Thanh Châu, đầu của hắn, giá trị mấy nghìn công huân đó, các huynh đệ, chúng ta phát tài!"
Thủ lĩnh nghiêm túc phân tích một tràng, ánh mắt toát ra vui vẻ.
Mấy người còn lại nghe thấy mấy nghìn công huân thì đều vui sướng, cùng đuổi theo Diệp Bình.
Cứ như vậy, chưa tới nửa canh giờ, Diệp Bình lại gặp phải một đống giáo đồ Ma Thần Giáo.
"Hắn là Diệp Bình, đầu hắn giá trị ba nghìn công huân, các huynh đệ, đuổi theo!"
"Khá lắm, nhiều người đuổi theo hắn như vậy, các vị huynh đệ, chúng ta cũng đuổi theo."
"Mịa nó, sao đám thiên tài này ai gặp chúng ta cũng tránh hết vậy, Ahhh, các ngươi nhìn người kia có phải là Diệp Bình không? Nếu đúng, đừng giết đám phế vật này nữa, mau đuổi theo hắn, đầu của hắn đáng giá hơn người khác."
"Khỉ gió, đám khốn kiếp các ngươi, Diệp Bình là chúng ta nhìn thấy trước, các ngươi làm vầy là có ý gì?"
"Cái gì mà ngươi thấy trước, ta mới là người thấy trước. Theo quy củ trong giáo, người nào giết được, thì công huân là của người đó, các ngươi không đuổi kịp, còn không cho người khác đuổi hả?"
Trong Thanh Châu Cổ Thành xảy ra một cảnh tượng làm người ta ngơ ngáo.
Chỉ thấy một bóng người đang chạy trong Cổ Thành với tốc độ cực nhanh, sau lưng là hơn mười hắc y nhân đuổi theo.
Chạy phía trước họ.
Sắc mặt Diệp Bình khó coi như ăn phải chuột chết.
Hắn thật không biết phải nói sao, dù hắn có chạy tới chỗ nào, cũng gặp phải giáo đồ Ma Thần Giáo.
Hơn nữa bọn giáo đồ Ma Thần Giáo này, đều chỉ nhìn chằm chằm vào một mình hắn.
Quay đầu lại liếc qua một cái, đông nghịt ít nhất là ba bốn mươi tên giáo đồ đang đuổi theo sau lưng mình.
Bị bệnh hả?
Nhiều thiên tài như vậy sao các ngươi không đuổi theo? Sao cả bọn đều chỉ đuổi theo một mình ta vậy?
Ta xin các ngươi, đuổi theo người khác đi, đừng có đuổi hết theo một mình ta.
Diệp Bình muốn hộc máu.
Nếu bàn về thiên tài, Đại sư huynh của mình mới là thiên tài.
Tư Không Kiếm Thiên mới là thiên tài, nhiều thiên tài như vậy sao không đuổi theo, mà đuổi theo một mình ta? Sao không đổi người nào mạnh hơn ấy?
Cũng may, mọi người chạy đông chạy tây cuối cùng lại chạy tới cửa thành.
Chỉ cần chạy thoát khỏi Thanh Châu Cổ Thành, tới lúc đó trời đất bao la, trời cao mặc chim bay, cố lên!
Nghĩ tới đây, Diệp Bình nghiến răng, mở hết cả mười Chúc Long tiên khiếu, linh khí tuôn ra cuồn cuộn, tốc độ tăng vọt gấp mấy lần.
Thanh Châu Cổ Thành đã kích hoạt trận pháp bảo vệ thành, không thể ngự kiếm phi hành, nên Diệp Bình mới phải dùng hai chân chạy trốn.
Hơn mười giáo đồ Ma Thần giáo sau lưng hơi bối rối.
"Sao tự nhiên tiểu tử này chạy nhanh vậy?"
"Chết tiệt, đây mà là tốc độ của Luyện Khí tầng một hả?"
"Hôm nay gia gia ta nhất định phải bắt được tiểu tử này. Các huynh đệ, hắn chạy càng nhanh, có nghĩa hắn càng yếu, chỉ cần bắt được hắn, sau này chúng ta sẽ tha hồ sung sướng."
"Các huynh đệ, ta xông lên đây."
"Xông lên! Xông lên! Xông lên!!"
"Xông lên!"
Mấy chục giáo đồ Ma Thần giáo như được đánh máu gà, thi nhau nuốt đan dược, tăng tốc điên cuồng đuổi theo Diệp Bình không bỏ.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Bình chợt thấy một người quen.
Không sai, là một người quen.
Lý Trường Dạ.
Cách đó không xa, Lý Trường Dạ đang cầm kiếm đi trên đường cái, hình như đang tìm cái gì đó, ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng hắn.
"Lý huynh, chạy mau!"
"Đằng sau có truy binh!"
Diệp Bình kêu to, không có thời gian chào hỏi, chỉ kịp nhắc người ta mà thôi.
Lý Trường Dạ còn chưa kịp hiểu, Diệp Bình đã phóng ào qua như một trận gió.
Rất nhanh, mấy chục giáo đồ Ma Thần giáo đều quay mắt qua nhìn Lý Trường Dạ.
Nhưng rồi những âm thanh thi nhau vang lên.
"Không cần để ý tới người khác, đây chỉ là một vô danh tiểu tốt, đuổi giết Diệp Bình!"
"Không sai, đuổi giết Diệp Bình, những người khác không cần quan tâm!"
"Một tên Diệp Bình, bằng cả mấy trăm thiên tài, ba nghìn công huân, cả đời chúng ta còn không kiếm nổi, giết Diệp Bình a a a."
Từng tiếng kêu gào vang lên.
Làm Lý Trường Dạ ở đó ngây người.
Vô danh tiểu tốt!
Vô danh tiểu tốt!
Lại là vô danh tiểu tốt.
A a a a a!
Diệp Bình, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ năm lần bảy lượt nhục nhã ta, bây giờ còn dẫn theo bọn tạp chủng này cùng tới sỉ nhục ta!
Gia sẽ giết chết tất cả các ngươi, a a a a!
Lý Trường Dạ giận điên lên, hắn vừa định rút kiếm, nhưng lại bị cơn giận công tâm, phun ra một búng máu.
Cũng ngay lúc này, cuối cùng Diệp Bình cũng chạy lọt qua cửa thành phía đông.
Cơ hội tìm được đường sống đang ở ngay trước mắt.
Nhưng Diệp Bình còn chưa kịp xả hơi.
Cách đó không xa, lại có một đám giáo đồ Ma Thần giáo đông nghịt, từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới, số lượng ít nhất cũng tới mấy ngàn, còn gấp mấy chục lần đám đang đuổi theo sau lưng.
"Chết tiệt!"
Diệp Bình thật sự không nhịn được nữa, mắng tục.
Sau lưng có mấy chục giáo đồ Ma Thần giáo, phía trước lại có lấy ngàn giáo đồ Ma Thần giáo, còn chơi cọng lông!
"Chư vị, mau bắt lấy hắn! Hắn là ba hạng đầu của đại hội kiếm đạo, giá trị ba nghìn công huân, ta không chạy nổi nữa, các ngươi mau đuổi theo."
Sau lưng, có giáo đồ Ma Thần giáo thật sự không còn chạy nổi, nhưng gã cũng không muốn cho đám người đuổi chung với mình chiếm được lợi ích, nên hét to, kêu đám giáo đồ Ma Thần giáo đang đi vào thành ra tay.
Ngoài cửa thành đông.
Mấy trăm giáo đồ Ma Thần giáo đang định đi vào thành, nghe vậy không khỏi sững ra.
Bao nhiêu đôi mắt lập tức phát sáng, nhìn chằm chằm vào Diệp Bình.
Loại ánh mắt này, cứ như nhìn thấy vưu vật tuyệt thế, chỉ ước gì có thể dùng ánh mắt lột hết quần áo Diệp Bình ra.
Cảm nhận được bao nhiêu đôi mắt nhìn mình chăm chú, Diệp Bình thật sự luống cuống.
Tất cả Tiên khiếu đều triển khai, dồn hết pháp lực trong cơ thể lên đùi, tốc độ của Diệp Bình lúc này như một tia chớp, vèo một cái, đã vượt qua cửa thành.
Rồi sau đó một đường chạy thẳng về hướng tây.
Vì sao không ngự kiếm phi hành?
Vì Diệp Bình không biết! =))
Tô Trường Ngự chưa dạy hắn thuật ngự kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào cặp chân thôi.
"Đuổi theo!"
"Không được tha cho hắn!"
"Giết!!!!!"
Tiếng hò hét điếc tai nhức óc.
Mấy trăm người thấy Diệp Bình không ngự kiếm phi hành thì càng thêm điên cuồng, trong mắt bọn họ, Diệp Bình chính là một con dê béo.
Chỉ cần bắt được, là sẽ có rất nhiều công huân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...