"Những lời này không giống những lời có thể thốt ra từ miệng của Thác Ngọc Mộ Dã." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, tầm mắt di chuyển, rất hứng thú nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, sau đó nói:
"Cậu đã nắm chắc được hành động của Lý thị như vậy, không lo sẽ không tìm được sơ hở của bọn họ. không phải Đảng Dân Quyền đang cố gắng để giành vị trí Phó Tổng thống được bầu cử vào năm tới sao? Mà muốn thực hiện được việc này thì cần phải có chi phí rất lớn, Lý thị muốn ôm chặt bắp đùi của chúng ta, nhưng lại muốn cống hiến cho Đảng Dân Quyền, “máy in tiền” của bọn họ e là gặp không ít vấn đề đâu. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . . Xem ra hiện tại anh sẽ dùng tới những thủ đoạn kia rồi." Thác Ngọc Mộ Dã nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói xong thì hả hê cười lớn.
Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nhếch khóe môi, xem thường nói: "Coi như là tặng quà đại thọ sáu mươi tuổi cho Lý Trường Dũng đi, cậu có thể chuẩn bị xong “quà tặng” trước lễ mừng thọ của ông ta chứ?"
"Nếu ngài Tổng thống đã hạ lệnh thì tất nhiên tôi sẽ dốc hết sức để hoàn thành." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần nói: "Hình như gần đây Đào quản gia gặp lại không ít người quen cũ đâu, anh cũng nên chú ý biết đâu cô ấy không cẩn thận lại làm lộ bí mật lớn nhất của anh ra ngoài."
"Chuyện của cô ấy không phải là việc cậu nên quan tâm." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nhắc tới Đào Du Du, có chút không vui nhíu mày một cái.
"Ồ, xem ra hôm nay phòng bếp của phủ Tổng thống không có đủ dấm để dùng rồi." Thác Ngọc Mộ Dã vừa thấy vẻ mặt kia thì hết sức tà ác cười một tiếng, không đợi ánh mắt giết người của Vũ Văn Vĩ Thần quét tới đã nhanh chóng lắc mình đi ra khỏi phòng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngoại ô thành phố Định Khôn.
Bên trong biệt thự của Sơn Trang, một gian phòng đóng chặt với rèm che cửa sổ thật dày không để lọt một chút ánh nắng nào.
một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trước bàn đọc sách chính là người đứng đầu tập đoàn Lý thị —— Lý Trường Dũng.
Mà đối diện với Lý Trường Dũng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, thần thái trấn định,
nhưng trên trán lại mơ hồ phủ một tầng mồ hôi mỏng.
"Xem ra hiện giờ tin tình báo cậu cung cấp cũng không thể tin tưởng được nữa rồi." Lý Trường Dũng chân mày hơi nhướn lên, khóe miệng bật ra một chút lạnh lẽo.
"Lý tiên sinh, tôi không thấy có vấn đề gì ở đây cả. Tất cả những tư liệu tôi cung cấp cho ngài đều hoàn toàn chính xác." Người đàn ông trẻ tuổi tuy rằng vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng giọng nói đã bắt đầu hơi run rẩy.
"Hả? Vậy sao? Vậy chuyện xảy ra ngày hôm đó thì giải thích như thế nào đây? một người có chứng sợ hãi hương hoa Mặc Lan mà vô tư ngủ trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ. Sau đó lại mặt không đổi, khí không suyễn trò chuyện vui vẻ với tôi. Chẳng lẽ ý của cậu đó chỉ là ảo giác của tôi thôi sao?" Lý Trường Dũng càng nói càng nâng cao giọng, nghe có vẻ như vô cùng tức giận.
"Chuyện này. . . . . ." Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, nhất thời cứng họng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
"Nếu không phải tôi tự mình tìm tới cậu, thì tôi thực sự sẽ nghi ngờ cậu đấy. Tài liệu do chuyên gia tình báo cung cấp rõ ràng cũng không tránh khỏi có sai lầm." Lý Trường Dũng nói xong, nở một nụ cười châm chọc.
"Liệu có phải ngài Tổng thống sau khi vào gian phòng kia đã phát hiện ra hoa Mặc Lan, sau đó mang nó ra ngoài, cho nên mới. . . . . ."
"Khi tôi bước vào đó, cả gian phòng đều là hương thơm của Mặc Lan, hơn nữa tôi đi vào không hề báo trước, bọn họ không thể di chuyển Mặc Lan đi ngay được. Sau khi rời khỏi đó đã có người tới kiểm tra vị trí của Mặc Lan, hoàn toàn không có dấu vết bị xê dịch. Kha tiên sinh, cậu còn đưa ra được lý do nào nữa không?" Hừ lạnh một tiếng, Lý Trường Dũng nhanh chóng cắt đứt lời nói của vị Kha tiên sinh kia.
"Tôi. . . . . . Tôi có thể hoàn trả lại toàn bộ số tiền ngài bỏ ra để mua tin tình báo lần này." Kha tiên sinh lập tức nói.
"Cậu cũng biết kế hoạch lần này của tôi có bao nhiêu nguy hiểm, nếu bị ngài Tổng thống phát hiện ra sơ hở thì tôi sẽ có kết quả gì, cậu biết không? Cậu cho rằng tôi thiếu tiền sao?" Lý Trường Dũng lạnh lùng âm hiểm nhìn chằm chằm vị Kha tiên sinh đã bắt đầu luống cuống tay chân ở trước mặt.
"Vậy. . . . . . Vậy ngài muốn như thế nào?" Kha tiên sinh cảm giác được hôm nay đi tới đây hoàn toàn không có khả năng dễ dàng quay trở về. Anh ta căng thẳng nhìn Lý Trường Dũng, chỉ hy vọng điều kiện mà ông ta nói ra nằm trong khả năng anh ta có thể thực hiện được.
Lý Trường Dũng thấy anh ta bị mình dọa cho phát run thì bật cười ha ha, nói: "Vì những tin tình báo lúc trước cậu cung cấp rất hữu ích, vậy thì lần này coi như là một sai lầm đi. Tiền cũng không cần trả lại, nhưng có một số việc cần cậu đi thăm dò giúp tôi."
"Chuyện gì? Chỉ cần ngài dặn dò, tôi nhất định sẽ làm được, dù có vào núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chối từ." Kha tiên sinh thấy sự việc chuyển biến, chân mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, cũng không quan tâm chuyện mà Lý Trường Dũng định nói là chuyện gì, chỉ liên tục gật đầu đồng ý.
"Cậu có biết nữ quản gia mới tới phủ Tổng thống không?" Lý Trường Dũng rất thích nhìn bộ dạng “chân chó” này của Kha tiên sinh, gật đầu một cái hỏi.
"Ngài đang nói tới Đào quản gia sao?"
"Đúng thế, cậu có biết lai lịch của cô ta như thế nào không?" Thấy Kha tiên sinh dường như cũng biết về Đào Du Du, Lý Trường Dũng lập tức mở miệng hỏi.
"Cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết cô ta được ngài Tổng thống dẫn về từ Thành quốc." Kha tiên sinh lắc đầu một cái rồi cúi xuống trả lời.
"Tôi rất tò mò, tại sao ngài Tổng thống của chúng ta lại chọn một cô gái trẻ như vậy để làm quản gia phủ Tổng thống. Chuyện đó có lẽ phải làm phiền Kha tiên sinh đi điều tra một chút rồi, hi vọng lần này Kha tiên sinh không làm ra sai lầm gì nữa. Nếu không, tôi cũng không đảm bảo lần sau Kha tiên sinh cũng có thể thuận lợi ra khỏi căn phòng này như ngày hôm nay đâu." Lý Trường Dũng nói xong, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Kha tiên sinh mồ hôi trên trán đang chảy ròng ròng.
"Vâng, lần này tuyệt đối sẽ không để cho Lý tiên sinh phải thất vọng." Kha tiên sinh lập tức vỗ ngực cam đoan.
Lý Trường Dũng gật đầu một cái, phất tay ý bảo anh ta đi ra ngoài. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Ông ta nhanh chóng nhấc điện thoại: "Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, Mạc tiểu thư. . . . . ."
"Mạc Lâm làm sao?" Lý Trường Dũng lập tức khẩn trương hỏi lại.
"Mạc tiểu thư đã tỉnh rồi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...