Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
“Trước đây nghe ngài tổng thống nói Đào quản gia tuổi còn rất trẻ, bây giờ nhìn thấy, còn trẻ hơn sơ với tưởng tượng của tôi. Lời đầu tiên cho tôi giới thiệu một chút, tôi là Triệu Nho, là trợ lý riêng của ngài tổng thống, sau này cùng làm việc với nhau, hy họng Đào quản gia chiếu cố nhiều hơn.” Triệu Nho vẻ mặt thân sĩ nhìn Đào Du Du rồi giới thiệu về mình.
“Trợ lý Triệu! ngài quá khách sáo rồi, phải thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn mới đúng. Ở phương diện nghiệp vụ chỗ Tổng thống, ngài là tiền bối, sau này còn rất nhiều điều cần phải học hỏi, hy vọng trợ lý Triệu có thể chỉ giáo nhiều hơn.” Đối với lễ độ của Triệu Nho, cô rất khiêm tốn trả lời.
“Không nghĩ tới cô thích ứng công việc còn nhanh hơn so với sự tưởng tượng của tôi.” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa, Đào Du Du không cần xoay người cũng biết là tên khốn Vũ Văn Vĩ Thần đê tiện vô sỉ lấy oán trả ơn đối với ân nhân của mình.
Tuy biết là anh ta, nhưng Đào Du Du lại bị thân phận địa vị ngăn trở, cũng không dám công khai biểu hiện bất mãn đối với anh ta, cứ xem như không có anh ta, vì vậy rất lễ độ quay đầu lại cúi đầu cung kính nói với anh: “Phải, ngài Tổng thống, rất vinh hạnh làm việc vì ngài.”
“Trước là vinh hạnh, có lẽ sau vài ngày cô cảm thấy đó là bất hạnh.” Khóe miệng anh hơi giương lên, cười một cách quỷ dị. Tiện thể ném áo khoác vừa mới cởi ra lên đầu Đào Du Du.
Cô lập tức đưa tay nhận lấy, trong lòng nhất thời hơi tức giận.
Đây thật là ngài Tổng thống sao?
Sao cái “đức hạnh” này lại được làm tổng thống. Rõ ràng đây là một tên con ông cháu cha.
Đem một đất nước giao vào tay người này, thật đúng là bất hạnh.
Trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt cô lại có biểu hiện khiêm tốn, một bộ dáng nhúng nhường, mặc cho người nhào nặn.
“Lúc trên máy bay tôi muốn cô học hỏi rõ quy củ của phủ Tổng thống và các sở thích của tôi, thời gian của cô không có nhiều, lúc hạ cánh cũng là lúc nhận cương vị luôn, cô hẳn là đã biết nếu không đảm đương được chức vị này, tôi giữ cô lại cũng chẳng có tác dụng gì, cô biết được hậu quả rồi đấy.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói, vừa đem cà vạt trên tay ném vào trong tay Đào Du
Du, rồi đến áo lót, quần…
Đợi đến khi hắn cởi đến bít tất, Đào Du Du cuối cùng cũng ý thức được, ngài Tổng thống đây đang thay quần áo, lập tức ôm quần áo chạy ra ngoài, đặt lên sô pha ngoài phòng khách.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...