Khách mời ngày càng nhiều, làm cho nữ chính của tiệc rượu này là Đào Du Du cảm thấy áp lực.
Cô đã đoán được đêm nay nhất định sẽ có rất nhiều người, nhưng mà số người đến đây vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.
Xem ra, việc Tổng Thống công khai thân phận bạn gái này thật sự đã làm nhiều người tức giận.
Trong phòng, cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa thấy những chính khách giàu có tay cầm ly rượu trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tim đập cũng tăng lên.
Sớm biết sự việc sẽ như vậy, cô nên trốn trong phủ Tổng Thống không tham gia tiệc rượu này.
Hôm nay người phụ trách trang điểm cho Đào Du Du là cô em họ Ngô Á Thiện cảm thấy Đào Du Du khẩn trương, cô ta đi đến sau lưng cô cười nói: "Chị họ, xem ra tất cả mọi người đều chờ mong Đệ Nhất Phu Nhân tương lai này xuất hiện đó."
Đào Du Du nghe vậy lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Ngô Á Thiện nói: "Con bé này, bây giờ đã học được cách trêu ghẹo người khác rồi phải không?"
"Chị họ, em cảm thấy hôm nay chị cực kỳ xinh đẹp, tin em đi, nếu Tổng Thống đến, nhất định sẽ há hốc mồm." Ngô Á Thiện cuời tít mắt nhìn Đào Du Du, an ủi cô nói.
Đêm nay Đào Du Du mặc bộ lễ phục dài màu xanh ngọc lộ vai trễ ngực, mái tóc dài được cột cao sau gáy, nhìn qua cả người đều phong tình vạn chủng, rất thú vị.
"Anh ta không đến đâu!" Đào Du Du nghe Ngô Á Thiện nhắc đến Vũ Văn Vĩ Thần, nhịn không được méo miệng nói.
"Anh ta? Chị nói Tổng Thống sao? Sao có thể không đến, anh ấy đã đồng ý với Tiểu Bồ Đào, nói nhật định sẽ đến mà." Ngô Á Thiện nói xong, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, chợt vui vẻ nói: "Là Thác Ngọc Mộ Dã.... ..."
"Hả?" Đào Du Du vừa nghe đến tên, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên, lúc này bên ngoài cổng lớn, Thác Ngọc Mộ Dã vừa bước xuống xe, đêm nay anh ta mặc bộ âu phục màu đen cổ kín, nhìn qua giống như một thân sĩ thời Châu Âu Trung Cổ, rất chói mắt.
"Chúng ta đi xuống đi, hầu như khách mời đều đã đến rồi." Đào Du Du thấy Thác Ngọc Mộ Dã đến nên tâm tình đột hiên hơi kích động, cô ôm làn váy chạy ra cửa.
Ngô Á Thiện thấy thế, vội vàng chạy theo.
Sau khi hai người xuống lầu, chỉ thấy Ngô Định Thiện cầm lấy micro hoan nghên khách mời, sau đó lịch sự nói lời mở đầu, theo tiếng mời của ông, Đào Du Du vừa mới xuống lầu đã bị đẩy lên sân khấu.
Kết quả Ngô Định Thiện đi micro trong tay cho cô, cô hít sâu một hơi, sau đó nói: "Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hy vọng đêm nay có thể khiến cho mọi người vui vẻ, cảm ơn mọi người."
Nói hai câu ngắn gọn xong, cô hơi cúi người về phía mọi người, sau đó tránh qua một bên.
Tiếp theo chính là việc truyền thống, khiêu vũ.
Vốn Ngô Định Thiện chuẩn bị điệu nhảy đầu tiền này để Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du nhảy chung với nhau, nhưng không nghĩ tới bây giờ vị đại lão gia Vũ Văn Vĩ Thần còn chưa đến, vì vậy đành phải để một khách nam đến mời Đào Du Du.
Đào Du Du đứng một bên im lặng mỉm cười nhìn tất cả mọi người, thật ra ai nhảy điệu đầu tiên này cũng không sao cả, cô nghĩ mình làm việc này cho xong, để tiệc rượu đêm nay kết thúc một cách tốt đẹp.
Rất nhanh, có vài chàng trai trẻ tuổi lịch sự vươn tay về phía Đào Du Du, Đào Du Du nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã đứng giữa nhóm người đang mời cô. Vì vậy cô không chút suy nghĩ liền đồng ý lời mời của anh ta.
Âm nhạc lập tức vang lên, Thác Ngọc Mộ Dã ôm eo mảnh khảnh của Đào Du Du bắt đầu di chuyển bước chân, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, nhẹ nhàng nhảy múa.
"Xem ra Tổng Thống không đến, em thật sự không có thất vọng." Sau khi hai người nhảy vài bước, Thác Ngọc Mộ Dã nói nhỏ bên tai cô.
"Anh ta.... ....Anh ta bận nhiều việc, vì vậy không đến là chuyện bình thường...." Đào Du Du cười có chút xấu hổ, cô biết rõ trong mắt mọi người, cô đã là người của Vũ Văn Vĩ Thần.
"Nhưng, nếu bận không thể tham gia tiệc sinh nhật của bạn gái mình, như người phụ nữ của mình ôm người đàn ông khác nhảy điệu đầu tiên, đổi lại là tôi, nhất định sẽ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, em nói phải không?" Không biết có phải Thác Ngọc Mộ Dã muốn trêu ghẹo Đào Du Du không, anh ta vẫn lấy câu chuyện này ném cho Đào Du Du không muốn bỏ qua.
Trong lúc nhất thời Đào Du Du không biết nên nói cái gì, không phải cô không biết quan hệ giữa Thác Ngọc Mộ Dã và Vũ Văn Vĩ Thần, tất nhiên là không dám phạm vào ý tứ của Vũ Văn Vĩ Thần, giải thích rõ ràng quan hệ của bọn họ, vì vậy đối với sự "hiểu lầm" này của Thác Ngọn Mộ Dã, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Nhưng vào lúc này, một người khác đến hấp dẫn ánh mắt của Đào Dục Huyên đang ngồi trong đám người.
Người này không ai khác, chính là bạn thân của con trai của Đào Du Du.
Mà nói chính xác hơn, lần này không phải một người xuất hiện, mà là hai người, tuy rằng khả năng hấp dẫn mọi người chỉ có một người.
Giờ phút này vẻ mặt Mạc Lâm nhìn qua rất vui vẻ, hoàn toàn không có một tia u buồn nào, dường như cả người đều thay đổi. Cô lặng lẽ nắm tay Lý Trường Dũng từ cửa chính đi vào trong đám người, lập tức có người đến chào hỏi bọn họ.
Trên mặt Lý Trường Dũng cũng nở nụ cười với người đến chào hỏi, mà ánh mắt Mạc Lâm hết nhìn trái lại nhìn phải, dường như đang tìm người nào đó.
Nhưng vào lúc này, một người hầu bàn bưng đồ uống đi qua cạnh bọn họ, lại không cẩn thận làm đổ nước uống lên lễ phục của Mạc Lâm.
"Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, xin tha lỗi cho sự hấp tấp của tôi." Phục vụ liên tục cúi người xin lỗi, hy vọng Mạc Lâm có thể tha thứ cho mình.
Mà Mạc Lâm cũng không phát cáu, đêm nay cô mặc bộ lễ phục màu trắng, vì vậy một chút rượu vang này sẽ nổi lên, nhưng cô vẫn không nổi giận với người hầu bàn, chỉ mỉm cười an ủi anh ta: "Không sao, xin cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu, tôi đi xử lý một chút."
Người hầu bàn nghe vậy, lập tức chỉ vào bên trong biệt thự: "Sau khi vào đại sảnh thì quẹo trái đi thẳng chính là nhà vệ sinh."
"Được rồi, cảm ơn." Mặc Lâm gật nhẹ đầu với anh ta, sau đo xoay người nói với Lý Trường Dũng: "Tôi đến nhà vệ sinh xử lý việc này một chút, lập tức sẽ quay lại."
Lý Trường Dũng nghe vậy, gật nhẹ đầu, ý bảo cô có thể rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...