Ăn sáng xong, Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh đi vào trong phòng ngủ của mình cô bé đùa giỡn, Đào Dục Huyên thì đến phòng Đào Du Du, nằm trên ghế sa lon, tay gối lên đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đào Du Du thì xử lý công việc như ngày thường, Vũ Văn Vĩ Thần cũng bắt đầu công việc hằng ngày của anh.
Hơn 10 giờ sáng, Tần Túc xuất hiện ở Phủ Tổng Thống, ông ta đem đến cho Đào Du Du 12 đôi giày cao gót.
Khi bày một mười hai đôi giày trước mặt Đào Du Du, khóe miệng cô không ngừng giật giật.
Một lúc sau, Tần Túc thấy Đào Du Du không nói gì, cho rằng cô đã bị những đôi giày này làm cho ngạc nhiên mừng rỡ nói không nên lời, vì vậy cười nói: "Quản gia Đào thử xem."
"Cái này.... .....Những đôi giày này.... ....Nhiều.... .....Bao nhiêu tiền?" Nuốt một ngụm nước bọt, không nói đâu xa, chỉ một đôi giày vải đính đầy kim cương đã khiến cô mù cả mắt, sợ rằng muốn sáng lại cô cũng phải mất một năm.
"Những đôi giày này được chế tác giá cả đều không giống nhau, một đôi là 15 vạn, mà đắt tiền nhất là đôi này, trừ khi Tần lão sư thiết kế, chỉ cần là thành phẩm, chính là một trăm nghìn, phía trên được đính tất cả đều là kim cương, những viên kim cương này đến từ Nam Phi, trải qua công nghệ cắt kim loại ở Bỉ, viên lớn nhất khoảng 24 carat, nó rất thích hợp để thiết kế, Tần lão sư đặt cho nó một cái tên rất thích hợp, gọi là "giày thủy tinh". Trợ lý Tiểu Chu rất nghiêm túc giải thích với Đào Du Du.
"Giày thủy tinh.... ...." Đào Du Du nghe tên này, lập tức có một cảm giác muốn ngất đi cho xong hết mọi chuyện.
Thủy tinh em gái ông, trời ơi rõ ràng đây là kim cương, mà nói là giày thủy tinh.... ...... .....
Bán cô cũng không có một trăm nghìn.... .......
Má nó!!!
Nhìn thấy Đào Du Du kinh hãi nói không nên lời, Tần Túc nghĩ rằng cô quá vui mừng, vì vậy thì gọi cô.
"Cái này.... ....Giày này.... ....Tôi.... .......tôi có thể không cần không?" Từ trong khiếp sợ khôi phục tinh thần lại, Đào Du Du nhỏ giọng hỏi, nhiều tiền như vậy, có bán cô cũng không trả nổi.
"Cô không thích?" Tần Túc nghe cô nói không muốn, sắc mặt lập tức trở nên thất vọng.
"Không........Không phải......." Vội vàng lắc đầu, cô biết rõ, đối với một nhà thiết kế, việc này đả kích rất nặng.
Bản thân thường hay thiết kế cho một người nào đó, lại không chiếm được cái liếc mắt của họ, làm một nhà thiết kế đẳng cấp như vậy, đây là sỉ nhục là sỉ nhục đó.
"Đó là bởi vì?" Tần Túc nhìn vẻ mặt Đào Du Du muốn nói lại thôi, lập tức hỏi tiếp.
Hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng cúi đầu nhỏ giọng nói ra nổi khổ trong lòng mình: "Tôi không có nhiều tiền như vậy.... ........Mua không nổi.... ........"
"Thì ra quản gia Đào lo lắng chuyện này, cô yên tâm đi, ngài Tổng Thống đã thanh toán khoản này rồi." Tần Túc làm rõ nỗi lo lắng của Đào Du Du, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
"Cái........Cái gì? Anh ta.... ........ Anh ta thanh toán rồi hả?" Điểm này ngược lại làm Đào Du Du không ngờ tới.
Nếu như mấy nghìn đồng, Vũ Văn Vĩ Thần trả giúp cô, cô có thể hiểu thông suốt, bởi vì anh ném đôi giày của cô, chính là cô dùng hơn hai nghìn để mua.
Nhưng mà, phía sau số tiền này còn có thêm bốn số lẻ.... .......
Vì cái gì anh ta muốn tặng cô giày quý gia như vậy chứ?
"Phải, vì vậy xin cô đừng lo lắng. Hi vọng sau khi quản gia Đào mang giày do tôi thiết kế, con đường của cuộc đời có thể rất bằng phẳng, ngụ ý của giày thủy tinh này, tin rằng quản gia Đào có thể hiểu được, tìm được hạnh phúc sau cùng của mình." Tần Túc rất chừng mực nói ra lời chúc của mình, mặc dù ông ta không nói thẳng quan hệ giữa Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng mà dùng "giày thủy tinh" để so sánh, xem như là rất rõ ràng rồi.
Ở trong mắt mọi người, Đào Du Du chính là một cô bé lọ lem, có thể gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, lên làm Đệ Nhất Phu Nhân Thương Quốc, chính là cô hoa lệ lột xác.
"Cảm......Cảm ơn lời chúc của ông...." Mấp máy môi, cuối cùng Đào Du Du cũng chỉ có thể nói một câu cảm ơn ông ta.
"Vậy không làm phiền quản gia Đào làm việc nữa, hy vọng sau này có thể có vinh hạnh phục vụ cô." Tần Túc nói xong, mỉm cười cúi đầu chào cô, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Tần Túc rời đi, tinh thần của Đào Du Du có chút không yên.
Đúng vậy, Vũ Văn Vĩ Thần vô sự mà ân cần, thật sự khiến cho người ta rấ nghi ngờ động cơ của anh.
Nghẹn một bụng thắc mắc, cô vọt lên lầu tìm Vũ Văn Vĩ Thần hỏi chuyện, vì sao lại tặng cô lễ vật quý giá như vậy.
Vệ sĩ canh cửa nhìn thấy Đào Du Du hung hăng xông lên, cũng không ngăn cản cô, để cho cô đi vào phòng làm việc.
"Cậu vào xem quản gia Đào tìm Tổng Thống là có chuyện gì?" Sau khi Đào Du Du đi vào văn phòng, vệ sĩ A nói với vệ sĩ B.
"Sao cậu không tự mình đi? Để cho tôi đi. Tôi mới không đi." Vệ sĩ B cự tuyệt không chút suy nghĩ. Cậu cũng không không, lúc này chạy vào là muốn chết sao?"
Khi Đào Du Du đi vào văn phòng, Vũ Văn Vĩ Thần đang xem văn kiện trong tay, lúc này trong văn phòng chỉ có một mình anh.
Thật ra anh đang đợi tin, căn cứ vào thời hạn lần này anh cho tổ điều tra phá vụ án nổ lớn, trước buổi trưa hôm nay anh phải biết đáp án chính xác.
Đào Du Du đột nhiên đi vào, làm cho anh lập tức buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Tùy tiện xông vào phòng làm việc của tôi như vậy, có phải muốn thay đổi chức vụ quản gia cao cấp của cô?"
"Nói đi, động cơ của anh là gì?" Đào Du Du cũng mặc kệ chức quản gia cao cấp hay không, hiện tại cô phải làm rõ chuyện này.
"Động cơ cái gì chứ?" Anh không hiểu hiện tại người phụ nữ này lại trúng gió gì, anh lại cúi xuống, bắt đầu xem văn kiện trong tay.
"Còn giả vờ? Tại sao anh lại tặng tôi nhiều đôi giày như vậy?" Đào Du Du nhìn bộ dạng kia của anh thật muốn xé mặt nạ trên mặt anh ra.
"Thế nào? Rất thích không? Không cần cảm ơn tôi." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Đào Du Du hỏi mình về chuyện đôi giày, nghĩ rằng cô đến cảm ơn mình, vì vậy trên mặt lập tức nở nụ cười tươi.
"Anh tặng tôi nhiều giày như vậy, lại có âm mưu quỷ kế gì? Mục đích của anh rốt cuộc là gì? Tại sao phải làm như vậy?" Đào Du Du nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cười, trong lòng nôn mửa đối với nụ cười của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...