“Sau………….Xuống xe? Anh…………. Không lẽ anh định…………..” cô vốn định nói, không phải anh muốn đi bị chứ? Kết quả hai chữ “đi bộ” còn chưa kịp nói ra miệng, cô cảm giác tay mình có một đạo lực rất mạnh nắm chặt, một giây sau, cả người cô bị lực mạnh đó kéo ra khỏi xe, giày cao gót dưới chân làm cô đứng không vững, đầu đập vào ngực Vũ Văn Vĩ Thần.
“Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không? Mang giày cao gót này đứng cũng không vững.” Vũ Văn Vĩ Thần bị đụng oán giận một câu.
Đào Du Du tức giận, nghe những lời anh nói muốn cãi lại anh, nhưng lại không dám, vì vậy chỉ rất tức giận lầm bầm: “anh lợi hại như vậy anh mang thử cho tôi xem……………..”
Tất nhiên loại nhỏ giọng nói thầm này Vũ Văn Vĩ Thần cũng không nghe rõ.
Anh không tiếp tục cằn nhằn Đào Du Du, túm lấy tay cô rồi kéo đi về phía trước.
“Này………….Anh đi chậm một chút………………..” Đào Du Du rất tức giận khi bị anh ta kéo đi như vậy, cảm giác dưới chân như đi cà kheo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trẹo chân.
Cũng may bây giờ là buổi tối, Vũ Văn Vĩ Thần mới có thể trắng trợn đi bộ trên đường lớn, nắm lấy tay Đào Du Du không buông.
Hai người đi dưới làn xe đi về phía trước, Vũ Văn Vĩ Thần đi phía trước, anh nắm tay Đào Du Du đi bên cạnh, bước nhanh cùng mình.
Hai người đi bộ khoảng mười phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của rạp chiếu phim đâu, chân Đào Du Du mới như muốn nhũn ra, đôi giày mới mua còn chưa mang được vài lần, vì vậy bây giờ mang vào cũng hơi chật chân, khiến cô cảm giác đau nhức như bị kim đâm vào chân.
"đi nhanh một chút, cô đi chậm như vậy, đến khi nào mới có thể đến rạp chiếu phim?" Thấy Đào DU Du đi càng ngày càng chậm, Vũ Văn Vĩ Thần nói, anh vừa đi vừa hối thúc Đào Du Du.
Đào Du Du vốn đi rất nhanh nhưng chân không chịu nỗi được, Vũ Văn Vĩ Thần hối thúc cô như muốn gọi hồn, trong lòng căng thẳng nhưng dây cung trong lúc nhất thời như bị đứt dây, cô dùng sức hất tay Vũ Văn Vĩ Thần ra, sau đó cũng quay đầu lại, đặt mông ngồi lên bồn hoa bên ven đường, tức giận nói: "Anh nhìn đi, tôi đi không nổi, không đi nữa."
"Cái gì? cô.....cô bảo tôi nhìn?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình hơi nén giận, nhìn Đào Du Du không chịu phối hợp với mình, lúc này còn cáu kỉnh đùa giỡn, nhất thời lửa nóng xông lên đỉnh đầu.
"Chân tôi sắp phồng lên rồi, chỗ này là hai nghìn mét? Đây còn chưa được 500 mét, tôi không đi, anh muốn xem phim thì đi một mình đi, tôi không đi theo với anh." Lúc này Đào Du Du còn chưa đi lại được, cô thở hổn hển, vừa nói.
"Này, không phải cô rất thích xem phim sao? Vì sao đến đây rồi lại không chịu đi?" Thái độ của Đào Du Du làm cho Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu, anh cảm thấy cô gái này không biết phân biệt phải trái như vậy.
"Ai nói với anh là tôi thích xem phim? Vậy anh mời tôi đi xem phim là vì cái gì? Tính là thích xem thì thế nào, vậy tôi cũng không thể dùng chân không đi xem được, anh xem, gót chân tôi bị sướt một lớp da ra rồi đây...." Lúc này Đào Du Du đau khổ nước mắt rơi xuống, cởi đôi giày cao gót đẹp ra, cô vừa vén gót chân bị phồng nước lên, vừa tức giận nói.
"cô người phụ nữ này thật đúng là...." Vũ Văn Vĩ Thần vốn định mắng cô không biết phải trái, nhưng nghĩ lại lời nói của cô, cảm thấy cô nói cũng không sai, quả thật ý của anh chính là muốn mời cô đi xem phim, anh hoàn toàn không có cô cơ hội từ chối, đột nhiên ý thức được, anh bị Thác Ngọc Mộ Dã gài bẫy trong lúc nhất thời cảm thấy rất tức giận, vì vậy đành khó chịu nói với Đào Du Du: "Vậy vì sao cô muốn mặc váy và mang giày cao gót chứ?"
"không phải Hồ Ứng nói anh thích cái gì màu vàng nhạt, tôi liền mua một cái váy màu vàng nhạt, có thể phối hợp với một đôi giày cao gót, tôi không biết đi xem phim phải đi qua nhiều đoạn đường như vậy, hiện tại hai chân tôi đau quá, tôi đi không nổi, anh tức giận với tôi cái gì chứ?" Trong lòng Đào Du Du ủy khuất muốn chết, cô không biết mình vấp ngã chảy máu mấy đời mới gặp một người đàn ông cực phẩm như vậy, vì sao cho tới bây giờ anh ta không suy nghĩ kỹ vấn đề chứ? Chỉ biết tìm nguyên nhân từ người khác, chỉ biết trách tội người khác.
"Vì vậy....Ý của cô là, cô vì tôi mới mặc váy và mang đôi giày này?" Có lẽ không ngờ Đào Du Du làm như vậy vì muốn anh vui vẻ, Vũ Văn Vĩ Thần hơi ngạc nhiên hỏi.
"Nếu không tôi điên rồi sao? Tôi sẽ không mang giày cao gót như vậy chứ?" Vẻ mặt Đào Du Du vẫn đau khổ như trước, đau lòng xoa xoa gót chân mình.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô nói xong, lập tức nổi tức giận trong lòng đều tan theo mây khói, trên mặt còn nổi lên nụ cười thản nhiên.
"Sớm biết giày cao gót khó mang như vậy, tôi sẽ không mang rồi....." không chú ý đến sự thay đổi trên mặt Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du lầm bầm.
"Vậy cô có thể đi tiếp không?" Nhìn bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần nổi lên chút thiện lương hỏi.
Đào Du Du oán giận lắc đầu: "Tôi có thể đi chân trần không? Nếu đi chân trần có thể đi."
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, nhịn không được giáo huấn cô: "một cô gái để chân trần đi trên đường lớn thì nói cái gì?"
"Vì vậy, tôi có thể làm sao? Giày này nhất định không mang được, chẳng lẽ anh có thể cõng tôi sao?" Đào Du Du nói xong, lại bắt đầu xót thương.
"cô điên sao? Cư nhiên dám để tôi cõng cô?" Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu có chút hoài nghi cô gái này, rốt cuộc cô có phải là người không?
"không phải tôi đang nói anh không thể cõng tôi sao? Tôi không muốn nằm trên lưng anh, anh đừng chờ tôi, anh đi trước đi, xem phim hay về phủ đều do anh quyết định, tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó lái xe về phủ thì tốt hơn." không muốn nói nhiều với anh, người đàn ông này căn bản không có phong độ của thân sĩ, chỉ biết la lối om sòm trước mặt cô, thích đùa giỡn, ăn mặc kiểu thiếu gia.......
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn cô gái không có chút hình tượng đang ngồi bên cạnh bồn hoa, lập tức có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nếu đổi lại là cô gái khác, có thể cùng anh đi xem phim, cho dù có phế đi hai chân cũng sẽ không tiếc..............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...