“Cái gì…………Cái gì?” Đào Du Du không thể tin được nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, không biết anh đang muốn nói cái quái gì.
“Cái gì cái gì? Cô không biết tôi không thích ăn cà rốt sao? Lấy cà rốt ra khỏi món cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông ra.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du đứng ngây ngốc, lập tức ra lệnh.
“Cái gì?” Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt hoàn toàn gây sự, cô hận không thể tát cho anh ta một cái bay đến Tây Ban Nha.
“Còn không nhanh một chút, chẳng lẽ cô muốn tôi đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du vẫn bất động, giọng nói ngày càng uy hiếp hơn.
“Vâng, đã biết.” Đào Du Du bực bội không có cách nào khác, đành phải bước một bước nhỏ đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó bưng đĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông đi về phía bên kia.
“Cô muốn đi đâu?” Kết quả, cô vừa mới xoay người chưa cất bước đi, chợt nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần truyền đến.
“Không phải ngài muốn lấy ca rốt ra sao? Tôi giúp ngài lấy ra một bên.” Đào Du Du bực tức trả lời.
“Ngồi ở chỗ này lựa ra đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói, đá cái ghế đến trước mặt cô, để cô ngồi xuống.
Lúc này, một người nữ giúp việc đem một bộ đồ ăn đến cho cô, thật tiện lợi để cô lựa những hạt cà rốt.
“Nếu Tổng Thống không thích ăn cà rốt, vậy để nhà bếp xào một đĩa khác không có cà rốt đi.” Thác Ngọc Mộ Dã ngồi một bên thấy thế, lên tiếng.
Cũng không chỉ có vậy thôi sao. Anh ta thích giày vò, chỉnh mình trong công việc. Đào Du Du rất đồng ý liếc mắt nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, sau đó trong lòng lại khinh bỉ Vũ Văn Vĩ Thần biết các hành hạ người khác.
“cô có biết hiện tại ở nhiều nước Châu Phi không có cơm ăn không? Chẳng lẽ cô không biết tiết kiệm là một đức tính tốt sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói, lấy giọng điệu của người cấp trên nói với Thác Ngọc Mộ Dã.
“A, tôi thế nhưng lại không biết ngài Tổng Thống của chúng ta có cuộc sống đơn giản như thế.” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, hơi buồn cười nói.
“Này, cho cô lựa cà rốt ra, mà ánh mắt của cô lại nhìn chỗ khác? Nghiêm túc một chút....” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy thừa dịp anh không chú ý đến Đào Du Du nhìn trộm Thác Ngọc Mộ Dã, vì vậy nhịn không được lớn tiếng với cô.
“Tôi đang không phải rất nghiêm túc lựa ra sao?” Lúc này Đào Du Du hơi nén giận, cô không hiểu Vũ Văn Vĩ Thần kia rốt cuộc bị cái gì, vì sao phải cố ý làm khó dễ cô.
Anh ta không ăn cà rốt sao?
cô nhớ mỗi lần làm món ăn có cà rốt, cô chưa từng nghe anh ta nói anh ta không ăn cà rốt.
“Cậu còn chưa nói vì sao cậu lại chăm chỉ đến đây vậy, chẳng lẽ phủ Tổng Thống này có cái gì hấp dẫn cậu sao?” Lúc này Đào Du Du nhìn không rời mắt dĩa cà rốt thái hạt lựu xào lẫn với hạt thông, anh mới nhớ đến mục đích vì sao Thác Ngọc Mộ Dã đến đây.
“Đây là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai .... Tất nhiên là có một tin tức muốn nói với ngài Tổng Thống.” Lúc Thác Ngọc Mộ Dã nói “chuyện thứ nhất”, cố ý lấy ánh mắt nhìn Đào Du Du đang vùi đầu vào lựa cà rốt, sau đó phát hiện sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần trở nên khó chịu, vì vậy bổ sung thêm một câu.
“Tốt nhất cậu nên báo cáo công việc cho tốt tôi mới tha thứ cho cậu đã đến quấy rầy giờ cơm trưa của tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần cầm đôi đũa trong tay, bưng ly rượu vang lên uống một ngụm, sau đó bày ra vẻ mặt không chút để ý.
“Ngài Tổng Thống cũng biết tên công ty điền sản quốc tế Phúc Hằng phải không?” Thác Ngọc Mộ Dã thu lại ý cười đùa trên mặt, bắt đầu vào vấn đề chính.
“Chính là năm trước cơ quan thuế báo cáo vụ nộp thuế của trùm điền sản kia sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi có ấn tượng hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến là có chuyện liên quan đến bọn họ muốn nói cho ngài biết.” Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, cầm lấy khăn trước mặt lau miệng, nghiêm mặt nói.
“Chỉ là một công ty bất động sản nho nhỏ, có thể có chuyện gì mà tôi cần biết đến?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi phản đối liếc mắt nói.
“Ông ta ngoại trừ tiền ra, thì không có năng lực gì, nếu ngài biết ông ta cấu kết với Đảng Dân Quyền, không biết có phải nghĩ như vậy nữa không?” Dường như Thác Ngọc Mộ Dã cũng đã dự đoán được Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng như vậy, vì thế anh ta nói tiếp: “Căn cứ vào những gì tôi đã điều tra bên Lý Trường Dũng, Tăng Nghị Viên có giao du quá đáng với Lý thị, nguyên nhân trong đó tôi không nói, ngài cũng có thể đoán được.”
“Tăng Nghị Viên sao? Có ý tứ như thế. Tôi nhớ đêm hôm qua dường như ông ta có tham gia bữa tiệc đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói vẻ mặt đầy hứng thú.
“Nếu không phải Tăng Nghị Viên cũng đến tham gia, có lẽ tôi sẽ không biết, Phúc Hằng quốc tế có quan hệ với bọn họ.”
“Sao lại thế này?” Mày Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng nhướng lên.
“Ngài không biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên đưa bạn gái đến à?” Thác Ngọc Mộ Dã nói đến đây, cố ý để lộ ra bí mật.
“Làm sao tôi có thể biết là ai?” Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt buồn cười nhìn Thác Ngọc Mộ Dã, không hiểu nổi vì sao anh ta có thể hỏi mình vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Ngài không biết, nhưng Đào quản gia biết.” Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, đem tầm mắt chuyển sang bên người Đào Du Du đang lựa cà rốt.
Đào Du Du vừa nghe mình bị điểm danh, trợt tay, một viên cà rốt lọt vào trong dĩa thức ăn.
“Ách... gọi tôi có chuyện gì sao?” cô hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt.
“cô biết đêm qua con trai của Tăng Nghị Viên dẫn bạn gái đến không?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du hỏi.
“Hả? Là ai? Tôi không biết ...” Tiếp tục mờ mịt lắc đầu, bày ra vẻ không hòa nhập vào thế giới của bọn họ.
Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, nói: “không ngờ Đào quản gia lại rộng lượng như vậy, cư nhiên lại quên mất người đã sỉ nhục mình.”
“Sỉ nhục? Ai sỉ nhục cô?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói Đào Du Du bị người khác sỉ nhục, lập tức truy hỏi đến cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...