Ngoài cửa phòng, Đào Dục Huyên nghe hai người nói chuyện, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu xa.
Đúng vậy, xế chiều hôm nay cậu sẽ theo Tiêu Nhã Hinh đến đó lúc nghe được tin trong phủ Tổng Thống tổ chức bữa tiệc cho công chúa Daisy thì hiểu rõ dụng ý của Ngả Cầm Thị.
Cho nên cậu bảo Tiêu Nhã Hinh sau khi về phủ của Vũ Văn Vĩ Thần rồi lập tức gọi điện thoại cho cậu.
Như cậu dự liệu, sau khi Vũ Văn Vĩ Thần về phủ sẽ gọi Đào Du Du đến phòng làm việc của mình, sở dĩ để cho Tiêu Nhã Hinh tìm người đưa Đào Du Du ra khỏi phòng làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần, nguyên nhân chủ yếu là cậu không muốn Đào Du Du trong lúc cấp bách này lại gây phiền phức cho mình.
Ngả Cầm Thị vì công chúa Daisy mà mở ra bữa tiệc này, nhất định là bà ta muốn cho mọi người biết sau này công chúa Daisy có thể sẽ làm bà chủ của phủ Tổng Thống, mà công chúa Daisy lại không từ chối, như vậy nhất định rất có hứng thú với vị trí phu nhân Tổng Thống này rồi.
Đây cũng là lúc mẫn cảm nhất, sau khi Vũ Văn Vĩ Thần từ nước ngoài trở về người đầu tiên anh ta gặp lại là Đào Du Du, nếu bị Ngả Cầm Thị hoặc công chúa Daisy biết, nhất định sẽ không nhịn được.
Đặc biệt là Vũ Văn Vĩ Thần còn gọi Đào Du Du vào phòng làm việc, cái này sẽ làm người ngoài nghi ngờ thêm.
Từ lần trước ở phủ Tổng Thống anh nhìn thấy thái độ của Ngả Cầm Thị đối với Đào Du Du, thì anh đã biết lão phu nhân này ôm một cảnh giác thật lớn đối với Đào Du Du.
Vì vậy vào lúc này, tốt nhất là Đào Du Du nên phòng tránh một chút, đỡ phải đến lúc đó bị công chúa Daisy và Ngả Cầm Thị xem như cái đinh trong mắt, anh quá rõ các thủ đoạn làm việc gọn gàng của những nhân vật có thân phận tôn quý này, không thể không phòng bị.
…………
“Bà ngoại, Tiểu Nho cũng muốn tham gia yến tiệc…..” Tiểu Nho ở ngoài cửa nghe trộm được một lúc rốt cuộc không thể bình tĩnh được, cô bé mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, sau đó vui vẻ chạy đến trước mặt Đào Tú Quyên rồi cất giọng ngây thơ ngọt ngào.
“Bảo bối, sao con chạy vào đây?” Đào Tú Quyên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Nho xuất hiện, bà xoay người sờ lêngương mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi hỏi.
“Ông ngoại, ông đưa Tiểu Nho đi theo có được không?” Tiểu Nho không trả lời câu hỏi của Đào Tú Quyên, ngược lại nhìn về phía Ngô Định Thiện năn nỉ.
“Đến đây, hôn ông ngoại một cái, ông ngoại sẽ đưa con đi.” Ngô Định Thiện vừa nhìn thấy Tiểu Nho thì vui vẻ, cười tủm tỉm vẫy tay với cô bé.
Tiểu Nho thấy mình có thể mua chuộc được Ngô Định Thiện, cô bé lắc thân mình nhỏ nhắn chạy đến trước mặt ông, dang hai cánh tay mập mạp ra ôm ông.
Ngô Định Thiện cười hề hề rồi dùng một tay bế cô bé lên, véo véo gương mặt nhỏ bé nói: “Sao con biết chúng ta muốn đi tham dự yến tiệc?”
“Tiểu Nho nghe bà ngoại nói cho dì nhỏ, vì vậy liền biết, ông ngoại, người có dẫn con đi không? Tiểu Nho nhớ mẹ, Tiểu Nho muốn gặp mẹ…” Tiểu Nho nói xong, chớp chớp đôi mắt to tràn ngập nước mắt, bày ra bộ dạng “đứa bé không có mẹ thật đáng thương”.
“Được được được….. Ông ngoại đồng ý với con, đúng là tiểu yêu tinh, bà ngoại nói chuyện với dì nhỏ đều bị con nghe rồi, ha ha ha……” Ngô Định Thiện thấy bộ dáng đáng yêu của Tiểu Nho, lập tức đồng ý lời yêu cầu của cô bé.
“Được nha, Tiểu Nho rất thích ông ngoại…..” Tiểu Nho thấy yêu cầu của mình đã đạt được, lập tức vui vẻ ôm mặt Ngô Định Thiện, hôn cái “chụt” vào.
“Hai ông cháu các người ở trong này tán gẫu đi, tôi đi thay quần áo, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa.” Đào Tú Quyên nhìn thấy Ngô Định Thiện cưng chiềuTiểu Nho như vậy, buồn cười lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
“không cần, bà ngoại bế Tiểu Nho, Tiểu Nho cũng muốn thay một bộ váy xinh đẹp.”Tiểu Nho vừa nghe đến thay quần áo, lập tức nôn nóng, vung bàn tay nhỏ bé về phía Đào Tú Quyên.
“Xem như ông đã biết, đạt được mục đích sẽ không muốn chơi với ông nữa. Tiểu Nho, từ lúc nào mà con lại học được gian xảo rồi hả?” Ngô Định Thiện thấy thế, cố ý bày ra bộ dạng tức giận.
“Ông ngoại, trước tiên ông chờ Tiểu Nho thay bộ váy xinh đẹp rồi đến chơi với ông nha.” Tiểu Nho nghe vậy, lập tức cười lấy lòng với ông, sau đó chui đầu vào trong ngực Đào Tú Quyên.
Ngô Định Thiện cười lắc đầu, rồi vỗ vào mông nhỏ của cô bé, sau đó bảo Đào Tú Quyên bế Tiểu Nho đi.
Mà Đào Dục Huyên đứng ở cửa, từ lúc Tiểu Nho vào thư phòng đã lén chuồn mất.
………….
Bảy giờ tối.
Trong phủ Tổng Thống đèn đuốc sáng trưng, những chiếc xe sang trọng tiến vào phủ Tổng Thống nhiều không đếm được, một nhóm nhân vật nổi tiếng, chính là những nhân vật chính trị quan trọng cùng người nhà đến dự tiệc.
Đây có thể nói từ sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nhận chức Tổng Thống, số người được mời tham dự yến tiệc nhiều nhất.
Vì vậy có thể nói Ngả Cầm Thị rất coi trọng công chúa Daisy .
Đào Du Du là quản gia của phủ Tổng Thống, lúc này đang thay mặt cho Vũ Văn Vĩ Thần và Ngả Cầm Thị đứng ở cửa nghênh đón khách quý.
Khi một nhà Ngô Định Thiện xuất hiện ở cửa, Đào Du Du nhìn thấy Đào Dục Huyên mặc bộ vest nhỏ lịch thiệp và Tiểu Nho mặc váy công chúa một màu tuyết trắng.
“Mẹ…..” Tiểu Nho vừa nhìn thấy Đào Du Du lập tức chạy đến trước mặt cô, ôm theo một con gấu bông.
Đào Du Du một tay tiếp được cô bé, một tay ôm mông cô bé, bế lên: “Bảo bối, nhớ mẹ không?”
“Nhớ chứ, rất nhớ rất nhớ, mẹ, người có nhớ Tiểu Nho không?” Tiểu Nho hôn lên gương mặt Đào Du Du hai cái, sau đó hỏi ngược lại.
“Nhớ, bảo bối ngoan, bây giờ mẹ còn có việc cần phải hoàn thành, con đi vào với ông bà ngoại trước đi, đi tìm chị xinh đẹp chơi, tối nay mẹ hết bận, sẽ tìm các con.” Véo véo gương mặt đáng yêu của Tiểu Nho, Đào Du Du nhìn thấy khách đến, lập tức đưa Tiểu Nho cho Đào Tú Quyên rồi nói
“Dạ, mẹ nhanh lên một chút nha.” Tiểu Nho nghe lời vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó được Đào Tú Quyên ôm vào phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...