Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
"Ầm..." Ba chữ rơi vào trong trái tim Hứa Tâm Lam, toàn thân bà chấn động, sắc mặt tái nhợt.
"Thược Thược, làm sao con biết bà ngoại?" Hàn Mộ không thể tin được nhìn Hàn Khuynh Thược, giống như nó đã biết được chuyện gì rồi. Mà cô dám khẳng định nó cũng là truy tìm chìa khóa vàng mà đến.
Mẹ, chuyện này để cho chính bà ta nói ra đi!" Hai mắt Hàn Khuynh Thược nheo lại, lạnh lùng nhìn Hứa Tâm Lam, bước tùng bước một đến bà ta.
Không khí xung quanh Hàn Khuynh Thược lạnh như băng, tất cả mọi người như ngừng hô hấp, nhìn Hàn Khuynh Thược.
"Con muốn làm gì?" Châu Tiêu Bằng ngăn ở trước người Hứa Tâm Lam, cúi đầu nhìn Hàn Khuynh Thược.
Cái đứa nhỏ này chính là con gái của Tiểu Mộ. Nhưng, nó lại có địch ý rất lớn với mẹ. Vừa rồi những lời nó nói có chút kỳ quái, chuyện này có quan hệ gì với mẹ?
"Ông... Tránh ra!" Hàn Khuynh Thược nhìn Châu Tiêu Bằng. Người đàn ông này rất thích mẹ, nhìn người có vẻ ôn tồn nho nhã. Nhưng mà, sao lại có một bà mẹ hư hỏng như vậy?
Xem như nể mặt ông ta thích mẹ, nó không so đo với ông ta, "Tránh ra!"
"Con muốn làm gì!" Châu Tiêu Bằng cau mày nhìn Hàn Khuynh Thược.
"Làm gì?" Hàn Khuynh Thược cười đến cuồng vọng, "Đương nhiên là làm cho bà ta nói ra! Chu phu nhân, tôi nói, Hướng Ngôn, bà sẽ không quên chứ?"
"Hướng Ngôn?" Hứa Tâm Lam thất kinh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Ông nên biết, đừng để cho tôi tạo nhiều lỗ thủng trên người bà ta!" Hàn Khuynh Thược móc súng lục của mình, nhẹ nhàng xoay trở.
Mọi người nhìn thấy một đứa bé gái chỉ sáu bảy tuổi lấy súng lục ra chơi, lập tức hít vào một hơi. Chỉ cần sơ ý một chút, chẳng phải bọn họ sẽ đi chầu Diêm Vương sao.
"Thược Thược, không cần làm chuyện xằng bậy!" Lông mày Hàn Mộ nhíu lại thật sâu.
"Mẹ, con từng nói, ai ức hiếp mẹ, con sẽ không bỏ qua một ai!" Ánh mắt Hàn Khuynh Thược mỉm cười nói, "Tin tưởng con, sẽ không để cho mình bị thương tổn!"
Trong lòng Hàn Mộ ấm áp. Cái tiểu nha đầu này...
Ninh Trúc Mặc cùng Ninh Doãn Tích trao đổi ánh mắt, sau đó lặng yên nhìn Hàn Khuynh Thược. Khí thế của đứa bé này không phải sắc bén bình thường.
Nhẹ bóp cò súng, "B-A-N-G...GG" một tiếng, một viên đạn chuẩn xác bay qua người Châu Tiêu BẰng, chạm vào bên mặt Hứa Tâm Lam, gương mặt tái nhợt lập tức tăng thêm vài phần huyết sắc.
"Thương pháp cũng không tệ lắm phải không!"
Người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt mà không thể tin nổi.
Hô hấp Hứa Tâm Lam đều ngưng lại, cả người đều xụi lơ xuống đất.
"Mẹ..." Châu Tiêu Bằng vịn lấy bả vai Hứa Tâm Lam, nhìn Hàn Khuynh Thược. Cái đứa nhỏ này sao lại dám làm mẹ như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...