Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

“Không có nếu như. . . . . .”

Lời nói của Hàn Khuynh Thược giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu Ninh Doãn Tích đổ xuống, khiến cho anh cảm giác được từng trận lạnh buốt.

“Chỉ cần, mẹ tôi nói không có đó chính là không có!” Hàn Khuynh Thược lạnh lùng, “Mẹ không thừa nhận, tôi cũng sẽ không đi thừa nhận!”

Nói cách khác, nếu như mẹ của nó thừa nhận như đã nói, nó tự nhiên cũng sẽ không phản đối!

Toàn thân Ninh Doãn Tích cứng đờ, hai mắt nhẹ trầm xuống, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì!

“Này, hồ ly thối, hôm nay ông uống lộn thuốc rồi à?” Hàn Khuynh Thược nghi ngờ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Tích. Hôm nay dáng vẻ của ông ta thật sự rất nhàn rỗi.

Ninh Doãn Tích ngẩng đầu lên nhìn Hàn Khuynh Thược.

Thật ra thì, anh phát hiện anh thật ưa thích tiểu nha đầu này! Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, anh cảm thấy được trên người của con bé tựa hồ có một cỗ năng lực không sao diễn tả nổi hấp dẫn anh.

Có lẽ. . . . . .


“Hồ ly thối.” Hàn Khuynh Thược nhìn hai mắt của Ninh Doãn Tích, “Ông đã nói muốn dẫn tôi đi gặp lão hồ ly đấy!”

Cho nên bây giờ nó còn ở lại nhà họ Ninh là có nguyên nhân.

Chân mày Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng động một cái. Nó gạt mẹ trở lại đây chính là vì muốn gặp gỡ lão hồ ly một lần. Ai bảo ông ta chính là chủ nhân của thanh chìa khóa vàng!

Càng nói cái thanh chìa khóa vàng này càng kỳ quái, tại sao Hứa Tâm Lam cũng có một cái thanh chìa khóa vàng y như vậy?

“Tại sao con nhất định muốn gặp ông cụ nhà tôi?” Trong mắt Ninh Doãn Tích lóe lên một ánh sáng và những tia không giải thích được.

“Không phải ông đã nói là, lão hồ ly mới chính là chủ nhân của thanh chìa khóa vàng sao?” Hàn Khuynh Thược thành thật trả lời. Nó luôn luôn không thích nói dối. Còn nữa, nó cũng không phải là muốn dòm ngó bảo tàng, nó chỉ là muốn biết sau lưng cái thanh chìa khóa vàng này đến tột cùng là có âm mưu gì!

“Tôi muốn tìm đương nhiên là phải tìm chính chủ. . . . . .”

“Tại sao?” Vẻ mặt Ninh Doãn Tích nghi ngờ nhìn Hàn Khuynh Thược, “Dĩ nhiên, tôi không cho rằng con cũng là vì bảo tàng mà đến!”

“Hắc hắc. . . . . .” Hàn Khuynh Thược cười hắc hắc, biểu tình có hơi tự phụ, “Cái bảo tàng kia thật sự tôi không có để trong mắt. Chỉ là. . . . .”

“Chỉ là nguyên nhân này nha, ông muốn biết cũng có thể. Nhưng mà, tôi tin tưởng lấy năng lực của hồ ly thối ông, muốn điều tra ra cũng là cực kì đơn giản!”

Hàn Khuynh Thược bất nhã ngáp một cái, tựa hồ có chút mệt nhọc!

Mới vừa rồi dạy dỗ Hướng Ngôn có chút phí tinh lực. Nó còn ở tuổi trỗ mã đấy. . . . . .

☆,

Ninh Doãn Tích bĩu môi một cái, nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hàn Khuynh Thược tự nhiên rời đi.

Tại sao bây giờ anh lại cảm giác được ngay cả bóng lưng của tiểu nha đầu này cũng có vài phần tương tự!


Trong tay nắm vài cọng tóc, thái độ làm cho người ta khó có thể hình dung.

“Có cái này, có chút đáp án cũng sẽ dễ dàng biết.”

Mấy cọng tóc này là do Hàn Khuynh Thược vừa ngồi trên ghế salon lưu lại.

Sau khi anh biết được nha đầu này cùng Hàn Mộ có quan hệ, trong tim của anh vẫn khó có thể an tĩnh, tựa hồ luôn có vật gì đó từ trong đầu nhảy nhanh ra, nhưng mà anh lại không biết được đó là vật gì.

Hiện tại tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sáu năm trước cô gái có tên là Hàn Mộ cùng anh cá nước thân mật, mà năm nay tiểu nha đầu này đúng lúc là sáu tuổi.

Chẳng lẽ, thật sự có khả năng này. . . . . .

Thời gian trùng hợp như vậy khiến cho anh không thể không hoài nghi tiểu nha đầu này cùng anh có quan hệ.

Tiểu nha đầu này đối với anh mà nói thật sự có một loại cảm giác xóa không mất. Mà loại cảm giác này giống như là cảm giác vào lúc anh cùng ông cụ ở chung, loại cảm giác đó, rất ấm áp, rất tốt đẹp!

Mặc dù, tiểu nha đầu này có lúc rất tà ác, lời nói cũng ác độc. Nhưng mà những thứ này cũng không làm cho anh cảm thấy ghét, ngược lại làm cho anh. . . . . .

Ninh Doãn Tích nhẹ cười một tiếng, nắm chặt sợi tóc.

Không biết vì sao, trong lòng anh thế nhưng lại tha thiết hi vọng tiểu nha đầu này cùng anh thật sự có quan hệ.


Lấy ra một cái túi nhỏ, đem mấy sợi tóc bỏ vào.

Hai mắt Ninh Doãn Tích nhíu lại.

Lời nói của Hàn Khuynh Thược mới vừa nói làm anh nhớ kỹ trong lòng. Tiểu nha đầu này gấp gáp muốn gặp ông cụ như vậy, nguyên nhân cuối cùng là gì? Chẳng lẻ có liên quan đến chuyện thanh chìa khóa vàng?

Tại sao cái thanh chìa khóa vàng khiến cho anh gặp nhiều phiền toái như vậy?

Đôi mắt Ninh Doãn Tích rủ xuống, bây giờ anh có thể tinh tường khẳng định, hai mẹ con này nhằm vào thanh chìa khóa vàng mà đến. Nhưng mà, họ tuyệt đối không phải là vì bảo tàng sau lưng thanh chìa khóa vàng.

Tổng giám đốc HM, năm năm trước hùng bá thị trường quốc tế là tổng giám đốc HM, một chút bảo tàng ấy cô sẽ đặt ở trong mắt?

Khóe miệng Ninh Doãn Tích nhếch lên, đáp án này hiển nhiên là phủ định.

Như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Chẳng lẽ, sau lưng cái thanh chìa khóa vàng này còn cất giấu cái gì. . . . . . Âm mưu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui