Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
“Sao con lại có nó. . . . . .”
Đôi mắt Hàn Mộ khẽ hạ xuống, nhìn trên cổ mình, không biết từ lúc nào lộ ra chìa khóa vàng, chân mày cau lại.
Bà ta cũng nhận ra?
“Này, này!” Hàn Khuynh Thược ngồi chồm hổm xuống, tới gần Hướng Ngôn, lành lạnh nói: “Cái gì gọi là sao con lại có nó? Bà, phải chăng là vẫn còn biết những thứ gì!”
Hướng Ngôn liều mạng gật đầu một cái, lại lắc đầu.
“Bà có ý gì a!” Hàn Khuynh Thược ngọt ngào cười một tiếng, “Nếu bà không nói rõ ràng, tôi liền, bắn. . . . .”
Tay nhỏ bé cầm khẩu súng để ngay huyệt thái dương của Hướng Ngôn ra dấu.
Toàn thân Hướng Ngôn run lên, “Không cần. . . . . Tôi nói, tôi nói!”
“Ừ, nói đi!” Hàn Khuynh Thược đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hướng Ngôn.
“Cái thanh chìa khóa vàng này lúc trước tôi cùng Hứa Tâm Lam đã nhìn thấy. Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà, tôi chỉ nhìn thấy một lần, cũng không biết có phải cùng một thanh hay không!” Tiếng nói của Hướng Ngôn có hơi nghẹn ngào.
Lại là bà ta!
Chân mày của Hàn Thược cùng Hàn Khuynh Thược cùng lúc nhướng lên. Trực giác càng ngày càng rõ ràng nhắc nhở họ, người phụ nữ Hứa Tâm Lam này không đơn giản!
“Mẹ, chủ nhân thật sự của cái thanh chìa khóa vàng này kỳ thật là ông nội của hồ ly thối.” Chân mày của Hàn Khuynh Thược nhíu lại, “Tại sao Hứa Tâm Lam lại có?”
Chẳng lẽ, lại là giả?
“Ninh Trúc Mặc?” Hàn Mộ nghe lời nói của Hàn Khuynh Thược, “Trực giác của mẹ nói cho mẹ biết, người phụ nữ Hứa Tâm Lam này. . . . . .”
Hàn Mộ lắc lắc đầu, không có tiếp tục nói hết. Cô còn nhớ rõ khi còn bé, Hứa Tâm Lam đã cầm tay cô đặt vào trong tay anh Bằng, dặn dò anh Bằng không được khi dễ mình. Cô còn nhớ rõ, Hứa Tâm Lam còn nói qua, trong tương lai cô sẽ là con dâu của Châu gia!
Lúc ấy, cô ngượng ngùng nhìn mẹ cô. Sau đó, mọi người đều cườivui vẻ.
Như vậy, tất cả đều không phải là thật! Hứa Tâm Lam cùng mẹ cô làm chị em tốt cũng là giả vờ? Bà ta đối xử tốt với cô cũng chỉ là giả vờ? Mục đích rất đơn gỉn chính là để chị em tốt của mình gả cho người mình yêu, cho nên bà ta chọn cách trả thù?
Như vậy, anh Bằng đâu?
Hàn Mộ có chút mất hồn, nhìn Hướng Ngôn, ánh mắt ngây ra.
“Mẹ!” Hàn Khuynh Thược nhẹ kéo Hàn Mộ.
Hàn Mộ hồi hồn, nhướng mày. Thược Thược nói chủ nhân thật sự của chìa khóa vàng là Ninh Trúc Mặc!
“Thược Thược, chúng ta đi!” Hàn Mộ nhìn lướt qua Hướng Ngôn, “Trước hết thả bà ta đi. . . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...