Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

"Ninh thiếu, ngài chỉ có bản lĩnh này?" Hàn mộ khoanh hai tay, vẻ mặt khinh thường, nhạt nhẽo liếc nhìn Ninh Doãn Tích.

Lời nói của Hàn Mộ chậm rãi, có điều mờ ám truyền vào trong tai Ninh Doãn
Tích. Anh vừa nghe, sắc mặt như bầu trời tháng sáu tháng bảy, thay đổi
bất thường, thoáng cái đã thành Bao Thanh Thiên.

Cô gái này sao khi cùng anh hôn nhau triền miên, lại hoài nghi trình độ kỹ thật của anh sao?

Đây không phải là giống như hoài nghi tiêu thân thể đúng tiêu chuẩn đàn ông của anh sao, hung hăng mà đả thương trái tim của anh.

"Sao? Vì thẹn mà hóa thành giận?" Hàn Mộ thấy sắc mặt Ninh Doãn Tích thay đổi, khóe môi mỉm cười nói.

Giây phút này nụ cười của Hàn Mộ mà Ninh Doãn Tích nhìn thấy chính là nụ
cười mỉa mai. Anh, da mặt Ninh Doãn Tích còn chưa đủ dày sao? Muốn đối
phó những chuyện như vậy vẫn là thừa sức.


Một tay Ninh Doãn Tích để ở trong túi tiền, lười nhác dựa vào vách tường, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười lớn, "Kỹ thuật của tôi, không phải em đã thử qua. Nếu
không hài lòng..."

Ninh Doãn Tích dừng lại một chút, dừng lại
khoảng ba mươi giây, hơi cúi người, tới gần bên tai Hàn Mộ, hơi thở lạnh buốt luồn sát qua cổ cô, giống như những cặp tình nhân bình thường trầm thấp nỉ non, "Tôi biết rồi, cô đang muốn thử lại một lần nửa!"

"Anh…” Khuôn mặt Hàn Mộ nóng lên. Người đàn ông này giảo hoạt như thế... Giống như là một con hồ ly!

"Như thế nào?" Một tay Ninh Doãn Tích mơn trớn theo sợi tóc mai bên má Hàn mộ, "Thử lại một chút đi!"

Khóe miệng Hàn Mộ rụt lại, cái tên đàn ông thối kia ...

Khóe mắt vừa mới nhìn xuống mỉm cười, bây giờ lại rất vui vẻ.

Cười quyến rũ, Hàn Mộ chủ động tới gần Ninh Doãn Tích, hai tay đọng ở trên

cổ của anh, ghé vào lỗ tai của anh nhẹ nhàng thổi, tràn đầy mê ly.

Ninh Doãn Tích ngây ngốc sửng sốt, tiếp theo là sự mừng rỡ chứa từng tồn tại trong lòng mình. Cô gái này lại chủ động như thế?

Hàn Mộ cười đắc ý, thấy cô liên tục đâm thọt vào trái tim của anh!

Một tay mơn trớn ở lồng ngực Ninh Doãn Tích. Đầu Hàn Mộ khẽ dựa vào bên bờ
vai anh, cười nhẹ, "Ninh thiếu, anh biết cái gì là Binh Bất Yếm Trá
không?" (*Binh Bất Yếm Trá: việc quân cơ không ngại dối lừa…)

Nhấc chân, hung hăng đá vào phía dưới của anh…

Nàng muốn đả thương làm anh đoạn tử tuyệt tôn!

"A..." Ninh Doãn Tích la một tiếng liền đẩy Hàn Mộ, che phía dưới của mình,
ánh mắt trở nên hung dữ, "**! Cái cô gái đáng chết này!"

"Hừ..." Hai tay khoanh lại cười nhạt, hoa lệ xoay người, "Ninh thiếu, chào tạm biệt gặp lại sau!"

Lúc này không đi thì đợi đến bao giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui