Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chậm rãi xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Mộ cảm thấy trong khoảng khắc đó thời gian như ngừng lại, liếc mắt một cái!

Vui mừng khôn xiết...

Châu Tiểu Bằng lập tức cảm giác được máu nóng đang sôi trào, cũng tìm không
được một từ ngữ nào thích hợp để diễn tả tâm tình của anh lúc bây giờ.
Hình dáng mà anh ngày nhớ đêm mong thực sự đã xuất hiện trước mặt anh.

Tiến một bước, Châu Tiểu Bằng chạy lên phía trước, một bước dài kéo Hàn Mộ ôm vào trong ngực.

Anh muốn cảm thụ nhiệt độ của cô, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô ở ngay trước mặt anh

Hai tay vừa dùng lực, Châu Tiểu Bằng giống như muốn đem Hàn Mộ chôn bào tận xương cốt của mình.

"Tiểu Mộ, thật sự là em!" Châu Tiểu Bằng thở dài một hơi. Anh không phải là
đang nằm mơ, anh thật sự ôm cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô,
ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô!


"Anh Bằng, anh..." Hàn Mộ mỉm cười nói, muốn tránh khỏi ngực của Châu Tiểu Bằng.

"Đừng động, để cho anh ôm em một lát nữa, một lát thôi..." Sức mạnh từ tay Châu Tiểu Bằng nhẹ dần, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.

"Ai..." Một tiếng nói như có như không từ đôi môi của Hàn Mộ truyền ra.

Được rồi, phóng túng như vậy một lần, chỉ một lần mà thôi. Cô phải thừa
nhận, Mùi hương trên người của anh Bằng rất ấm áp làm cô phải mê luyến,
cũng rất hoài niệm!

Anh Bằng cũng giống như sáu năm trước, ấm áp
như vậy, đẹp trai như vậy. Chỉ là, ấm áp và đẹp trai ở bên trong, lại
thêm một chút thành thục được tích lũy theo năm tháng!

Là những thành thục đã được tích lũy trong sáu năm qua sau!


Hàn Mộ vỗ nhẹ trên tắm lưng rộng của Châu Tiểu Bằng, gọi là một tiếng, "Anh Bằng!"

Châu Tiểu Bằng ôm lấy bả vai Hàn Mộ, khẽ chau mày, "Tiểu Mộ, sáu năm rồi, em đã đi đâu? Em biết anh lo lắng lắm không?"

Sắc mặt Hàn Mộ buồn bã, lắc đầu, "Anh Bằng, thực xin lỗi!"

Thực xin lỗi, để cho anh lo lắng sáu năm; thực xin lỗi, sáu năm trước bỏ đi
không lời từ biệt; thực xin lỗi, là tiểu Mộ thất ước rồi. Thực xin
lỗi...

"Không cần phải xin lỗi!" Châu Tiểu Bằng cắt đưt lời nói của Hàn Mộ "Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh!"

Không phải rời đi, vĩnh viễn cũngkhông muốn!

"Anh Bằng, anh..." Hàn Mộ cười chua sót , 'Đã không thể nào, ' một câu nói kia thủy chung là không có nói ra.

"Đồng ý với anh, không được rời khỏi anh!” Châu Tiểu Bằng một lần nửa đem Hàn Mộ ôm vào trong lòng. Anh thừa nhận anh sợ hãi khoảng thời giang không
có cô bên cạnh.

"Các người đang làm cái gì vậy...?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui