Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Chín giờ sáng ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu trên bàn làm việc. Một chồng văn kiện được xếp ngay ngắn trên bàn làm việc bằng gỗ đỏ quý giá.
Ninh
Doãn Tích bưng ly cà phê nóng lên, nhẹ nhàng uống một hớp, để cà phê
xuống, lông mày hơi nhướng lên, hôm nay cà phê dường như có mùi vị đặc
biệt!
"Cốc cốc. . . . . ." Cửa phòng làm việc bị gõ nhẹn hai cái, không đợi Ninh Doãn Tích trả lời, một bóng dáng liền đi nhanh vào.
"Tích, có phải tìm được chìa khóa vàng rồi hay không ?"
Khóe miệng Ninh Doãn Tích khẽ khúc lại, cái tên Mậu Tư Vân này có phải phấn khích hơi quá hay không?
"Cậu còn cao hứng hơn so với mình đó!" Ninh Doãn Tích nhìn lướt qua Mậu Tư Vân.
"Ha ha. . . . . ." Mậu Tư Vân gãi đầu, cười khan hai tiếng.
Biểu hiện hưng phấn của anh như vậy là tư nhiên. Chỉ cần một ngày anh không
tìm được chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích sẽ không cho anh một sắc mặt
tốt. Lại nói, chìa khóa vàng cũng không phải do anh vứt đi, cái tên cấp
trên này là bạn tốt da mặt quá dày, đem toàn bộ những chuyện này vứt cho mình. Anh dễ dàng sao?
Bây giờ thì tốt rồi, chìa khóa vàng đã
tìm trở về rồi, cuối cùng anh mất đi một việc, không còn áp lực lớn như
núi như vậy nữa. . . . . . Anh có thể không hưng phấn mới là lạ!
Một thanh chìa khóa vàng xuất hiện trước mặt Mậu Tư Vân.
Lấy qua, một tay Mậu Tư Vân vuốt cằm mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm chìa
khóa vàng trong tay, một hồi cảm khái, "Wase, nhà họ Ninh của cậu không
phải là bình thường, một cái chìa khóa vàng thôi mà, cũng lấy vàng rồng
luyện thành
"Hừ. . . . . ." Mắt Ninh Doãn Tích trợn trắng, "Nhìn đủ rồi chưa?"
"Ừ." Mậu Tư Vân nhún vai một cái, nhìn Ninh Doãn Tích xem thường, "Cậu có thể xác định là thật?"
"Khẳng định không sai được." Ninh Doãn Tích gật đầu một cái. Anh đối với chìa khóa vàng quá quen thuộc, không sai được .
"Vậy thì tốt." Mậu Tư Vân duỗi lưng một cái, "Thật tốt, lại hoàn thành một chuyện khổ sai!"
"Vậy sao?" Ninh Doãn Tích vẽ mặt phì cười nhưng trong lòng không cười nhìn
Mâu Tư Vẫn, "Chuyện tôi để cậu điều tra, cậu cũng đã điều tra xong. Như
vậy người đâu, đã tìm được chưa?"
"Mình. . . . . ." Mậu Tư Vân
uất ức nhìn Ninh Doãn Tích. Đây không phải là ngày hôm trước mới đưa
nhiệm vụ cho anh. Anh là người, thật coi anh là thần!
Ninh Doãn Tích, cậu điên rồi. . . . . .
"Ra sao?" Ninh Doãn Tích lại uống một hớp cà phê.
"Chính cậu điều tra lâu như vậy còn chưa điều tra ra sao?” Hai tay Mậu Tư Vân
ôm trước ngực, "Chỉ là, cậu đoán, người tới nói chuyện hợp tác với mình
là ai!"
"Người nào?" Chân mày Ninh Doãn Tích chau lại, giống như hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...