Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
"Cuối cùng con cũng đã tìm được mẹ. . . . . ."
Hàn Mộ hơi ngẩn ra, cô chỉ cảm thấy một bóng dáng nho nhỏ đáng nhảy lên ôm ngực của mình
Thân thể quen thuộc, mùi vị ấm áp.
Khóe miệng Hàn Mộ khẽ nhếch lên, "Thược thược!"
Đứa nhỏ này! Từ khi hai mẹ con cô thất lạc nhau ở phi trường, cô cũng chưa
có gặp lại nó. Vốn là lo lắng nó không quen sinh sống ở thành phố này,
đứa nhỏ ngốc sẽ không thể thích ứng được. Nhưng mà, cô lại quên mất tiểu thiên sứ của cô không phải là đứa bé sáu tuổi bình thường có thể so
sánh được!
Đứa nhỏ sáu tuổi có tướng mạo cùng chiều cao của đứa
bé mười tuổi, còn có sự thông minh như đứa bé mười sáu tuổi. Dường như
cho tới bây giờ cô cũng chưa lo lắng vì nó bao giờ. Hơn nữa, cô còn
biết, đứa nhỏ này không biết học được ở đâu bãn lĩnh rất giỏi. Nếu như
không phải là cao thủ mạnh mẽ đối với nó mà nói là không có sự uy hiếp!
Kể từ sáu năm trước đến nước Mỹ cắm rễ sinh tồn, tư tưởng của Hàn Mộ cũng
bị nước Mỹ làm thay đổi từ từ, cô đối với Hàn Khuynh Thược cũng là đi
theo phương thức giáo dục của nước Mỹ. Cô cũng không gò bó Hàn Thuynh
Thược đi theo lối sống của cô. Cô để cho Hàn Khuynh thược tự do, cô
dường như không can thiệp vào mọi chuyện của Hàn Khuynh Thược. Nếu như
Hàn Khuynh Thược không muốn nói cho cô biết, cô cũng sẽ tôn trọng suy
nghĩ của nó. Cô cũng đã từng hoài nghi đến thế lực sau lưng của đứa nhỏ
này, nhưng cuối cùng cô cũng lựa chọn sự tôn trọng…
Vì vậy, Hàn
Khuynh Thược học được bản lĩnh từ nơi nào, cô không hỏi tới. Mặt khác,
cô cũng cho là, Hàn Khuynh Thược có bản lĩnh có thể bảo vệ tốt mình! Bởi vì, thân phận của họ ở nước Mỹ rất nhạy cảm, cô không thể luôn luôn ở
bên cạnh bảo vệ Hàn Khuynh Thược mọi lúc được!
Hàn Mộ nhẹ nhàng
vỗ đầu đứa nhỏ ở ngực mình. Đứa ngốc này, từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn so
với những đứa trẻ khác, từ thành thục, thật là làm khó cô.
"Thược thược!"
"Mẹ. . . . . ." Hàn Khuynh Thược nâng đầu nhỏ lên, cặp mắt đáng thương nhìn Hàn Mộ, "Mẹ không cần Thược Thược rồi !"
Hàn mộ hơi sững sờ, thằng ngốc này dưa, nói là nói cái gì đây?
"Thược Thược ngốc, làm sao mẹ không cần con chứ?"
Đứa ngốc này là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, mang đến cho cô
niềm hy vọng mới, là trời cao đưa thiên sứ đến cho cô, làm sao có lại
không cần nó chứ?
"Nhưng mà, mẹ cũng không đi tìm Thược Thược,
thật không sợ Thược Thược bị người buôn lậu bắt bán sao?" Cái miệng nhỏ
nhắn Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm. Mẹ bảo bối của nó quả nhiên rất yên tâm
về nó!
"Con không bán người khác là tốt rồi, còn có thể bị bán sao?" Hàn Mộ nói trêu chọc, "Con là bảo bối của mẹ, mẹ rất hiểu con!"
"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược vươn thẳng đầu, rõ ràng cho thấy bị lời nói của Hàn Mộ đánh bại rồi.
"Tốt lắm, Thược Thược." Hàn Mộ kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược, đi
tới ghế salon, "Để mẹ nhìn xem! Đã vài ngày mẹ không gặp con rồi. . . . . ."
"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược cắt đứt Hàn mộ lời nói, "Mẹ, Thược Thược có vài chuyện muốn hỏi mẹ, Thược Thược không thể ở lâu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...