Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
Ngọn đèn dầu U Lam chiếu xuống mặt đất càng trở nên thần bí.
Cảm giác thần bí nhàn nhạt bao trọng căn phòng như được che một lớp vải mỏng, muốn che còn thẹn thùng.
Trước cửa sổ sát đất, một người con gái ngồi đối mặt với cửa sổ, hai chân vắt chép nhau, đang xoay tròn ly rượu cao trong tay rót đầy rượu đỏ.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, đem rèm cửa sổ thổi bay lên, nhân tiện thổi bay mái tóc đen huyển của cô gái
Khẽ nâng ly rượu, Hàn Mộ nhẹ nhàng uống một hớp. Để ly xuống, khóe miệng còn đọng lại giọt rượu đỏ, khiến cho đôi môi mỏng càng lộ vẻ quyến rũ.
"Ha ha. . . . . ." Cười nhẹ trong không gian buổi tối yên tĩnh, một chiếc chìa khóa vàng trong tay được ánh sáng chiếu vào làm phản quang lại.
"Muốn?" Hàn Mộ lạnh lùng, "Nếu đã ở trong tay tôi, muốn lấy nó còn phải xem tâm trạng tôi như thế nào!”
Đều nói Ninh thiếu lãnh khốc vô tình, thông minh hơn người, là một người giàu lòng thương người. Nhưng mà, vì sao cô lại cảm người này có hơn 40% quan hệ với sự lãnh khốc vô tình, còn giàu tình thương và IQ cao hoàn toàn không có quan hệ chứu?
Cái chìa khóa vàng này không phải là đồ quan trọng của nhà họ Ninh anh sao? Vì sao anh lại không thể phân biệt được là thật hay giả?
Hàn mộ nhìn chìa khóa vàng trong tay, "Có lẽ là kỹ thuật quá tốt, cái chìa này mới là thật!”
Cô ném cho Ninh Doãn Tích cái chìa khóa vàng kia chỉ giống chài kháo vàng này 99%. Anh không phải muốn có nó sao? Như vậy thì không thể nào làm khác hơn là thoải mái đưa cho anh.
"Cái chìa khóa này, cái chìa khóa này . . . . ." Hàn Mộ khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Sau lưng của mày cuối cùng là cất dấu cái gì?"
Sáu năm trước, cô ngẫu nhiên yểu đến nơi này đem chìa khóa vàng đi; ngẫu nhiên để cho cô biết được bí mật của cái chìa khóa vàng này; ngẫu nhiên bí mật ấy lại có quan hệ với cô.
Chẳng lẻ căn bản sở hửu chìa khóa này lại tốt như vậy?
"Ha ha. . . . . ."
Trong không gian lần nữa truyền một tiếng cười nhẹ.
Không biết thiếu gia nhà họ Ninh biết chìa khóa vàng trong tay mình bị trộm Long tráo Phụng thì sẽ có biểu tình gì!
Cô, đã có một chút mong đợi. . . . . .
"Đing. . . . . ."
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, truyền vào tai Hàn Mộ.
Hàn Mộ nhướng mày, đã trễ thế này, cuối cùng là ai?
Đứng dậy, đi tới trước cửa, ngón tay ấn nhẹ trên vách tường một dãy mã số, "Tít, tít, tít!"
"Đăng. . . . . ." một tiếng, cửa mở ra.
"Tôi cuối cùng cũng tìm được cô. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...