"Ha ha ha ha......" Một hồi tiếng cười ngây dại bật ra từ trong miệng, "Ha ha......"
Hơi ngẩng đầu, rượu trong tay Y Sâm lại một lần nữa nốc vào trong miệng của mình.
Trên đất đã tràn đầy chai rượu!
Rượu đỏ hạng sang, bia phổ thông, Die nd da nl e q uu ydo n còn có mấy bình rượu xái (rượu có hàm lượng còn 60% - 70%) ghi số đặc biệt.
Hai mắt Y Sâm mơ màng, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh của Tiểu Thất và Thanh Lưu cười cười nói nói, cảnh tượng không nói thật vui và vẻ hoảng sợ lo lắng trên mặt khi Tiểu Thất nhìn thấy bản thân hắn.
"Ha ha ha......" Y Sâm đột nhiên nấc lên, "Tiểu Thất sợ tôi, thế mà lại sợ tôi? Ha ha ta......"
Hắn hận!
Hận thấu bản thân!
Đến cùng là hắn đã làm chuyện sai lầm gì, Tiểu Thất lại sợ hãi hắn như thế?
Khi Chu Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy bộ dạng Y Sâm vừa muốn chết vừa lại không muốn, mũi ngửi thấy được mùi rượu tràn ngập khắp cả căn phòng.
"Y Sâm, rốt cuộc anh phát bệnh động kinh gì vậy?" Chu Tiêu đá văng vỏ chai rượu đầy đất ra, bất mãn nhìn Y Sâm chán chường ở trên sàn nhà, nổi trận lôi đình.
Điên rồi, đúng là điên khùng đến không để nói được!
"Tôi mới không điên!" Y Sâm cười ha ha, “Tôi đang uống rượu, anh muốn...... nếu không cũng tới làm một chai? Theo tôi uống một chén, tôi...... lần đầu tiên...... lần đầu tiên phát hiện, thì ra rượu uống tốt như vậy......"
"Kẻ điên, đúng là kẻ điên!" Chu Tiêu thật hận không thể đá tên khốn kiếp trước mắt này tới Nam Thái Bình Dương, tránh khỏi chỗ này làm mất mặt xấu hổ.
Hắn thật muốn lấy một cái gương cho chính hắn xem tự, dieendaanleequuydonn tự mình phát hiện bộ dáng như người chết, quả thật còn loạn hơn người chết.
Chỉ là......
Có lẽ chuyện của Tiểu Thất thật sự đã gây ra đả kích quá lớn cho Y Sâm!
Tiểu Thất yêu Y Sâm như vậy không chỉ có quên mất hắn, quẳng ra sau đầu của mình. Hơn nữa, Tiểu Thất vừa nhìn thấy Y Sâm, trong hai mắt lại mang theo sự sợ hãi.
Điều này khiến Y Sâm làm sao mà chịu nổi? Cũng khó trách Y Sâm lại chán chường như thế, bi thương như thế!
"Đến, đến đây đi, theo ta uống mấy chén!" Y Sâm xộc xệch đứng lên, kéo tay áo Chu Tiêu lại, "Nào, chúng ta không say không về!"
"Bệnh thần kinh!" Chu Tiêu cũng nhịn không được nữa kéo Y Sâm lên, đánh một quyền nặng nề vào trên mặt của hắn, "Tôi cho anh uống nữa, tiếp tục uống nữa đi!"
"Anh khốn kiếp......" Một quyền này của Chu Tiêu đánh Y Sâm đến mức gần như mơ mơ màng màng.
Dùng sức đẩy Chu Tiêu ra, Y Sâm trợn mắt nhìn Chu Tiêu, "Anh mới là người điên...... anh, anh, tự nhiên anh đánh tôi làm gì? Bệnh thần kinh...... anh...... anh mới bệnh thần kinh!"
"Được!" Chu Tiêu căm giận gật đầu, "Không sai, tôi chính là kẻ điên. Đánh anh? Tôi cứ đánh anh đấy?"
Lại một quyền nặng nề, Y Sâm bị Chu Tiêu đấm ngã trên sàn nhà, "Không có việc gì? Hiện tại tình huống như thế anh vẫn rảnh rỗi chạy tới chỗ này uống đến mơ mơ màng màng, anh còn hỏi tôi có chuyện gì?"
Thù của Tiểu Thất còn chưa báo?
Lộ Á Sâm vẫn chưa rời khỏi Milan, càng chưa rời khỏi Italy!
Hắn dám nói không có chuyện gì?
"Tôi cho Y Sâm anh biết!" Chu Tiêu không khách khí chỉ ngón tay vào Y Sâm, "Chỉ dựa vào dáng vẻ đáng chết hiện tại của anh, dinendian.lơqid]on nếu Tiểu Thất có thể coi trọng anh, như vậy tôi mới hoài nghi ánh mắt của cô ấy có phải xảy ra vấn đề hay không!"
"Tôi không cho anh nói đến Tiểu Thất!" Y Sâm giống như bị rượu mạnh tác động.
Nghe được lời khiến trong lòng hắn khó chịu, Y Sâm lại quăng bình rượu ra, đập vào trên người Chu Tiêu, "Sao anh có thể nói đến Tiểu Thất?"
"Kẻ điên!" Chu Tiêu nhẹ nhàng linh hoạt tránh được công kích tới ngay trước mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Y Sâm, "Y Sâm à Y Sâm, anh đúng là hết thuốc chữa rồi!"
"Đúng! Tôi chính là hết thuốc chữa rồi!" Y Sâm mê mang gật đầu, cặp mắt mang theo trống rỗng, "Tôi cũng không cần có thuốc có thể tới cứu tôi, tôi mới không cần!"
Nốc hết bình rượu còn chưa uống hết trong tay, ào ào rót vào trong miệng của mình, "Cứ để tôi ôm rượu say chết đi, các anh cũng không cần để ý tới tôi!"
Dù sao bây giờ Tiểu Thất đã không còn nguy hiểm;
Dù sao Tiểu Thất đã hoàn toàn quên hắn;
Dù sao hiện tại Tiểu Thất có Thanh Lưu chăm sóc rồi,
Dù sao bây giờ Tiểu Thất cười đến vô cùng vui vẻ với Thanh Lưu;
Dù sao thù của Tiểu Thất tự nhiên có bọn Liệp Ưng giúp cô đòi lại rồi!
Cho nên hiện tại, có thêm Y Sâm hắn cũng không nhiều lắm, thiếu đi Y Sâm hắn, da.nlze.qu;ydo/nn trái đất của chúng ta vẫn chuyển động một ngày hai mươi bốn giờ như thường!
"Anh cho rằng tôi thật lòng muốn quản anh sao?" Dáng vẻ Chu Tiêu ghét bỏ, "Tôi lại không ăn no rửng mỡ."
"Vậy anh đi đi!" Y Sâm liều mạng vung tay của mình ra, "Vậy anh đi cho tôi! Đi......"
Không muốn quản hắn, vậy thì đi cho xa vào!
Hắn không cần ai tới quản hắn!
Hiện tại hắn chỉ muốn làm một chuyện duy nhất chính là uống rượu, uống đến mức cái gì cũng có thể quên, uống đến khi trái tim không còn cảm thấy đau đớn nữa
"Tôi rất muốn đi!" Chu Tiêu gật đầu, "Nhưng mà, là Ưng bảo tôi tới dẫn anh đi tiền sảnh. Nếu không, anh cho rằng tôi thật sự muốn quản anh sao?"
"Ưng?" Trong khoảng thời gian ngắn Y Sâm tựa hồ không nghĩ ra Ưng là ai, "Cậu ấy tìm tôi làm gì?"
Chu Tiêu trợn trắng mắt lên, cũng không nguyện ý trả lời tên quỷ say rượu trước mắt!
Lộ Á Sâm còn chưa trở về Mĩ quốc. Nếu hắn không đi, bọn họ vẫn không giúp được Tiểu Thất báo thù, Dieenndkdan/leeequhydonnn bọn họ đương nhiên nghĩ tới dứt khoát để hắn trực tiếp không về được Mỹ!
Chỉ là tên quỷ say này......
Chu Tiêu lắc đầu.
Tìm tên quỷ say này có thể thảo luận ra gì đó đồ mới gọi kỳ quái!
Chu Tiêu đi tới trước mặt Y Sâm, lấy bình nước trên bàn bên cạnh, từ từ đổ lên đầu Y Sâm, "Tôi sẽ giúp anh tỉnh rượu ngay thôi!"
"A...... Trời mưa, trời mưa!" Y Sâm đột nhiên hô lên, hai tay che trên đầu của mình.
"Anh còn chưa tỉnh sao?" Chu Tiêu lành lạnh hỏi một câu.
Cũng không thể để cho khắp người hắn dính mùi rượu đến tiền sảnh chứ? Người này, thật không thể khiến người bớt lo!
"Ha ha ha ha......" Y Sâm càng không ngừng cười, đầu luôn luôn gật, "Tỉnh tỉnh......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...