Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Khẽ xoay người, Y Sâm lại chỉ nghe được "pằng......"  một tiếng, phía sau mình được một thân hình mềm yếu ôm lấy.

"Ưm......" Sau đó chờ đón ở sau lưng chính là một tiếng rên khẽ khiến Y Sâm sợ hết hồn.

Cả người Y Sâm hơi cứng đờ, không dám xoay người.

Tiếng này cực kỳ giống tiếng của Tiểu Thất! Hắn cũng không nghe sót một tiếng súng vừa vang lên kia.

Cho nên......

"Y Sâm...... Thật sự là...... anh!" Giọng nói khàn khàn lẩn quẩn ở bên tai Y Sâm không đi, Die nd da nl e q uu ydo n giống như người yêu cẩn thận vuốt ve âu yếm, "Y Sâm...... tôi chờ anh đã lâu......"

Y Sâm cũng nhịn không được nữa, xoay người.

Khi Y Sâm quay người lại, người tựa vào sau lưng hắn cứ như vậy từ từ rơi xuống trên mặt đất, cặp mắt mang theo ý cười si ngốc.

"Hẹn gặp lại......" Tiểu Thất khẽ mở đôi môi khô khốc, lời nói nghẹn ở cổ họng, chỉ nói ra khỏi miệng hai chữ gặp lại.

"Không......" Cặp mắt Y Sâm mở còn lớn hơn quả trứng gà, nhìn lỗ thủng trên ngực Tiểu Thất.

Lỗ thủng đó là vết thương cô thay hắn ngăn cản đạn bắn!

Lỗ thủng đó đang không ngừng có máu tươi chảy ra từ bên trong!

Lỗ thủng đó giống như là một kích trí mạng, dieendaanleequuydonn lúc này sắc mặt trắng bệch của Tiểu Thất lại tái nhợt ba phần!

"Tiểu Thất!" Y Sâm phản ứng nhanh chóng, kéo tay Tiểu Thất lại, theo cô ngã trên mặt đất.


Tiểu Thất đè ở trên người Y Sâm, một búng máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

"Tiểu Thất......"

"Y Sâm......"

Đệ Ngũ cùng Chu Tiêu vừa nghe thấy tiếng cảnh báo đã chạy tới.

Vừa đúng đập vào trong tầm mắt bọn họ là Tiểu Thất thay Y Sâm bị bắn một phát, sau đó cùng Y Sâm hai người song song té xuống đất.

"Má nó!" Chu Tiêu cả giận, giơ súng, bắn một phát về phía người nổ súng cách đó không xa.

Ngay giữa đầu!

Má, người của bọn họ cũng dám khi dễ, quả thật chính là tìm chết!

Ba bước làm thành một bước, hai người nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiểu Thất và Y Sâm, đỡ bọn họ lên.

"Y Sâm, Tiểu Thất!" Chu Tiêu đỡ Y Sâm.

Chỉ thấy Y Sâm từ từ ngẩng đầu lên, da.nlze.qu;ydo/nn vẻ mặt tĩnh lặng, cặp mắt cứ như vậy không động, không nháy mắt nhìn mình Tiểu Thất ở trong lòng mình.

"Tiêu, Tiểu Thất thay tôi cản một đạn!" Y Sâm ngơ ngác mở miệng, "Cô sẽ không sao, đúng không?"

Đệ Ngũ vịn Tiểu Thất, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Đáng chết, thế nào người lại bị giày vò thành bộ dáng này?"

Một thân gầy yếu, lúc này lại trúng một phát, lỗ thủng vẫn còn có máu tươi chảy ra.

Cứ gọi như vậy sẽ không có chuyện gì sao?

Chu Tiêu lặng lẽ lắc đầu, sợ rằng Thanh Lưu ở đây cũng không dám bảo đảm gì?

Đây quả thực là muốn mạng mà!

Nhưng Chu Tiêu và Đệ Ngũ không nói gì.

Chu Tiêu đỡ Y Sâm lên, mà Đệ Ngũ ôm Tiểu Thất ở trong lòng, che chở cô, chỉ sợ dùng sức, Tiểu Thất sẽ càng thêm đau hơn!

"Hiện tại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!" Chu Tiêu vỗ vỗ bả vai Y Sâm, "Y Sâm, tỉnh lại đi. Chúng ta còn có Thanh Lưu, dinendian.lơqid]on hắn nhất định sẽ có biện pháp, Tiểu Thất nhất định sẽ không sao!"

"Đúng vậy!" Đệ Ngũ cúi đầu, nhìn Tiểu Thất nằm yên tĩnh, không nhúc nhích, hô hấp hơi yếu, trong mắt có chút nóng nóng, "Rời khỏi nơi này trước đã. Vì anh cứu Tiểu Thất lại kinh động đến tất cả người trong tòa nhà này rồi!"

Vừa rồi nếu không phải cảnh báo ở tầng này vang lên, bọn họ vừa lúc đang ở phía trên một tầng. Tốc độ của bọn họ làm sao có thể nhanh như vậy?

Hiện tại, khẳng định tất cả người trong khu nhà cao cấp đều vọt tới tầng này rồi.

Không nghĩ cách rời đi, bọn họ thật sự có thể một người cũng không đi được.


Chu Tiêu giơ cổ tay của mình lên, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.

"Tít, tít......"

Chỉ thấy Chu Tiêu nhanh chóng nhấn mấy cái ở phía trên, nhìn Đệ Ngũ, gật đầu, "Ưng đang ở bên ngoài hai dặm, cậu ấy sẽ lập tức tới ngay tiếp ứng chúng ta. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách có thể để Ưng nhanh chóng sớm tiếp ứng."

"Không thể dùng lực." Trên gương mặt của Đệ Ngũ mang theo nghiêm túc.

Dù sao người của đối phương quá nhiều, mà bọn họ chỉ có bốn người, một người bị đả thương nghiêm trọng, một người ‘ thần trí mơ hồ ’!

"Sân thượng." Trong lòng Chu Tiêu nhanh chóng suy nghĩ, "Chỉ có ở trên sân thượng, Dieenndkdan/leeequhydonnn Ưng mới có thể nhanh chóng tìm được vị trí cụ thể của chúng ta. Như vậy tiếp ứng sẽ tốt hơn!"

"Ừ." Đệ Ngũ gật đầu, ôm lấy tay Tiểu Thất vừa nặng thêm mấy phần.

Hai người bọn họ bây giờ là gánh nặng đường xa đó!

"Đi!" Một người đỡ, một người ôm, Chu Tiêu và Đệ Ngũ vừa muốn nhấc chân đi lên sân thượng, phía sau liền truyền đến một hồi ồn ào.

"Mau...... Bọn họ ở chỗ này, mau tới đây!"

Đệ Ngũ vỗ vỗ mặt của Y Sâm, hỏi một câu, "Xin hỏi, anh muốn để Tiểu Thất chết ở chỗ này sao?"

Một chữ chết xông vào lỗ tai Y Sâm, Y Sâm cứng đờ, nhìn chằm chằm Đệ Ngũ, "Tiểu Thất không có việc gì!"

Đẩy Chu Tiêu ra, "Tự tôi có thể đi!"

Đúng, tại sao hắn có thể chán chường?

Tiểu Thất sẽ không sao, chỉ cần có cách đi ra khỏi nơi này, là bọn họ có thể trở về tìm Thanh Lưu rồi!

Y thuật của Thanh Lưu tốt như vậy, Tiểu Thất nhất định sẽ không có chuyện gì!


"Đi." Vẻ mặt Y Sâm lạnh nhạt, nhận lấy Tiểu Thất từ trong tay Đệ Ngũ, "Để tôi!"

Tiểu Thất, tôi nhất định sẽ làm em mạnh khỏe lên!

Em nhất định phải kiên cường, nhất định phải chịu đựng.

Bởi vì em ở đây, Y Sâm ở đây!

Chu Tiêu và Đệ Ngũ một trước một sau, bảo vệ Y Sâm, mắt thấy bọn người sắp đến chỗ bọn họ.

"Pằng......" Một tiếng súng vang lên, "Có bốn người, mục tiêu đang ở phía trên, mau......"

"Bên này!" Chu Tiêu dẫn đầu nhanh chóng đi.

Bây giờ bọn hắn không chỉ muốn né tránh những người này chạy đến sân thượng, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) bọn họ càng muốn trốn tránh hệ thống camera ở xung quanh.

Nếu như bọn họ một bại lộ dưới camera, thì đồng nghĩa với bọn họ cũng bại lộ chỗ ở của mình.

"Có cách gì có thể né tránh camera không?" Đệ Ngũ cau mày nhìn mình camera ở góc nghiêng trên đầu.

Camera giám sát ở đây thật vô cùng khó chịu!

"Có!" Chân mày Y Sâm cau lại, "Nhưng phải mạo hiểm một chút."

Nơi này camera nhiều như vậy, đừng bảo từ nơi này đến sân thượng, đi xuống lầu một đều có nguy hiểm!

"Cái gì......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận