“Ngừng.......” Bạch Thanh Tình tức giận trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược “Con nhỏ xấu xí, mày đang ở đây đùa giỡn tao?”
“Không có!” Hàn Khuynh Thược vô tội nhìn Bạch Thanh Tình, tiếp tục giữ dáng vẻ con cừu nhỏ điềm đạm đáng yêu.
Hàn Khuynh Thược quay đầu nhìn Hàn Mộ, hỏi: “Mẹ, người đã nói trẻ con không được nói dối, có phải không?”
“Đương nhiên là phải!” Lần này, khóe môi Hàn Mộ chứa ý cười: 'Từ nhỏ mẹ đã từng nói với Thược Thược, trẻ con nói dối là cái mũi thật dài!”
“Đúng vậy sao! Con miêu tả cha con nhất định không có sai.” Hai tay Hàn Khuynh Thược vòng trước ngực, vẻ mặt thành thật.
“Ngược lại mẹ phải cẩn thận suy nghĩ!” Hàn Mộ nghiêm túc gật đầu: “Thật là đại danh đỉnh đỉnh! Là một hồ ly thối cũng không sai. Nhưng Thược Thược, mẹ cảm thấy ngược lại con phải dùng hai từ này để hình dung, chính là giảo hoạt, gian xảo! Còn có........Để mẹ suy nghĩ!”
“Cuối cùng các người nói đủ chưa?” Bạch Thanh Tình sắp điên rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược, “Con nhỏ xấu xa, tao hỏi mày. Cha của mày đến cùng có phải Ngân hay không?”
“Dì à, dì không có lễ phép!” Hàn Khuynh Thược nhìn Bạch Thanh Tình, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào cô ta,: “Người ta một chút cũng không thối! còn nữa, dì nói Ngân là người nào? Thược Thược không biết ông ta!”
Bạch Thanh Tình tức giận suýt hộc máu.
Tay nắm chặt nắm đấm, Bạch Thanh Tình hít sâu một hơi: “Ngân đương nhiên là Doãn Ngân rồi, là Ninh Doãn Ngân! Con nhỏ xấu xa! Tao chỉ muốn mày trả lời tao, rốt cuộc là có phải hay không?”
“Đã nói người ta không có thối!” Hàn Khuynh Thược bất mãn lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ngây thơ “Nhưng mà dì à, lần này đầu óc người không ngốc! Làm sao người biết cha hồ ly thối là Ninh thiếu Ninh Doãn Ngân?”
Thật là anh!
Trong chớp mắt, gương mặt Bạch Thanh Tình tái mét không còn giọt máu, dung nhan thất sắc.
Chẳng trách cô ta có thế nào Ngân cũng không liếc nhìn cô ta một cái.
Thì ra.....Ngân đã có một đứa con gái lớn như thế! Nhưng vì sao ah chưa bao giờ nói với cô?
Không được, Ngân chỉ có thể có một mình cô! Đời này, Ninh Doãn Ngân chỉ có thể là của Bạch Thanh Tình cô!
Bạch Thanh Tình chợt mở to hai mắt, tia độc ác lóe lên trong đáy mắt.
“Nếu đã như vậy, các người đi chết đi!” Bạch Thanh Tình lạnh lùng mở miệng “Đây là do các người bức tôi. Ngân chỉ có thể là của tôi, Ninh thiếu phu nhân chỉ có thể là tôi, vợ của Ngân cũng chỉ có thể là tôi!”
“Dì à, con nói dì điên rồi, đúng không?” Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược khinh bỉ. Nó khẽ hé môi mỏng, nhìn mẹ bảo bối của nó: “Mẹ, chẳng lẽ đây gọi là tiểu tam trong truyền thuyết muốn xoay người làm nữ chủ nhân sao?”
“Cho nên mẹ mới hiểu được, đầu óc cô ta bị lừa đá tiện thể bị cửa kẹp!” Hàn Mộ ôn hòa nói, khóe miệng mỉm cười, nụ cười lạnh nở trên môi cô.
“Mẹ! Con cảm thấy dì này thật đáng thương!” Hàn Khuynh Thược đồng tình nhìn thoáng qua Bạch Thanh Tình “Đã bị đá lại bị kẹp. Vì vậy đầu óc của dì này nhất định là hỏng không nhẹ!”
“Các người câm miệng cho tôi!” Bạch Thanh Tình tức sùi bọt mép, tức giận đến run rẩy cả người “Các người.......”
“Chúng tôi làm sao?” Hàn Khuynh Thược vô tội nhún vai.
“Các người lại.......quanh co lòng vòng mắng tôi!” Xem ra Bạch Thanh Tình tức giận đến không nhẹ, chỉ vào Hàn Mộ run rẩy nói.
“Được rồi, vừa rồi dì thông minh. Bây giờ lại trở nên ngu ngốc rồi!” Hàn Khuynh Thược lắc đầu, rất có dáng vẻ đứa trẻ hư “Bây giờ dì mới biết à?”
“Mày........Các người.... ...” Bạch Thanh Tình cảm thấy máu nóng trong người dồn lên não. Cô ta sẽ bị con nhỏ và con hồ ly tinh này làm cho tức chết!
Tỉnh táo! Phải tỉnh táo!
Bạch Thanh Tình ra sức nắm chặt quả đấm, liều mạng hít thở. Cô ta muốn làm cho mình tỉnh táo lại.
Đây là mẹ con chết tiệt kia ỷ mình người đông thế mạnh, các cô không đánh lại cô ta, cho nên muốn dời đi ý thức của mình.
“Ha ha......” Càng nghĩ càng vui, Bạch Thanh Tình chợt cười ha ha: “Các người tiếp tục đấu võ mồm đi! Dù sao hôm nay các người phải chết, chỉ là các người không muốn chết cũng phải chết!”
“Đồ điên!” Hàn Khuynh Thược tràn đầy khinh thường nhìn Bạch Thanh Tình. Chỉ bằng vài tên tép rêu sau lưng cô ta sao?
“Đúng, đúmg! Tao điên rồi!” Bạch Thanh Tình nhìn Hàn Mộ “Mày, vứt bỏ Hồng Tường Vi thì sao? Cho mày có thể hàng đêm sênh ca, tiêu sao khoái hạt. Về phần mày.... ...”
Bạch Thanh Tình dừng một chút: “Tao biết có rất nhiều nhà quyền quý rất thích loại con gái như mày! Yên tâm, bản tiểu thư nhất định phải khiến mày......Sống không bằng chết!”
Bạch Thanh Tình làm vài động tác khoa tay múa chân đối với vài người đàn ông đứng phía sau.
Chỉ thấy năm sáu người đàn ông tiến lên, muốn bắt Hàn Mộ và Hàn Khuynh Thược.
“Không biết tự lượng sức mình!” Hàn Khuynh Thược lạnh lùng nói: “Mẹ, dù sao đã lâu không luyện tập, cùng luyện tập với bọn họ một chút!”
“được!” Giọng nói Hàn Mộ lạnh lùng: “Thược Thược muốn chơi, có gì không thể?”
Vừa mới nói xong, một tay Hàn Mộ nắm chặt túi xách, đánh một cước vào eo người trước mặt!”
Tuy Hàn Khuynh Thược còn nhỏ, nhưng là một đứa quỷ quái.
Nó nhân lúc người đàn ông không để đứa trẻ vào mắt, để mẹ bảo bối của nó đối phó, nó thoải mái đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tình, vỗ vỗ cô ra “Dì ngốc à, mấy tên đàn em của dì tay chân không được tốt lắm!”
“A.... ....” Bạch Thanh Tình đột nhiên bị Hàn Khuynh Thược đi đến bên cạnh làm cho hoảng sợ hét to một tiếng, đưa tay muốn bắt Hàn Khuynh Thược.
Tay chân Hàn Khuynh Thược linh hoạt, nó xoay người một cái, nhẹ nhàng tránh được cái tát này.
“Dì biết không? Tôi ghét nhất loại đàn bà không có việc gi thích tùy tiện xem vào việc nhà người ta.” Hàn Khuynh Thược lạnh lùng, không biết từ khi nào trong tay có thêm một khẩu súng nhỏ, chỉ vào bên hông Bạch Thanh Tình: “Dì hoàn toàn có thể di chuyển một chút, chỉ cần dì muốn thể mùi vị của khẩu súng này thế nào!”
“Mày.....” Bạch Thanh Tình cảm thấy bên hông lạnh như băng, cả người cứng đờ, động cũng không dám động.
“Dì nói xem, nếu tôi vứt dì đến Hồng Tường Vi, hay bán cho những ông lão 80 tuổi giàu sang thì thế nào?” Giọng nói Hàn Khuynh Thược lạnh lùng giống như sứ giả địa ngục.
“Không, đừng!” Bạch Thanh Tình sợ tới mức nước mắt cũng chảy xuống.
“Dì quản tôi có muốn hay không!” Hàn Khuynh Thược khinh thường nhìn Bạch Thanh Tình.
Lúc này, Hàn Mộ cũng giải quyết xong đám người mặc đồ đen, đang đứng ở một bên xem náo nhiệt.
“Mẹ, động tác của mẹ thật chậm!” Hàn Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ: “Vẫn là Thược Thược lợi hại. Hiểu được cái gì gọi là “Bắt giặc phải bắt vua trước'! Mẹ, cô ta phải làm sao bây giờ?
Cây súng trong tay Hàn Khuynh Thược cọ sát Bach Thanh Tình.
“Thả cô ta ra!” Hàn Mộ rủ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...