Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chỉ chốc lát sau, Ninh Doãn Ngân từ trong phòng bệnh chậm rãi đẩy ra, đẩy vào phòng giải phẫu.

Thanh Lưu một thân áo trắng tiêu sái anh tuấn theo sát phía sau.

Lúc đi ngang qua bên Hàn khuynh Thược và Hàn Mộ, Thanh Lưu dừng bước lại, mỉm cười nói: “Cô bé Thược Thược, em cứ yên tâm! Anh nhất định sẽ trả lại cho em một người cha hồ ly sống khỏe mạnh!”

“Cảm ơn anh Thanh Lưu!” Hàn Khuynh Thược mỉm cười, hai mắt đều híp lại.

Hàn Mộ nhìn bóng lưng Thanh Lưu đi vào phòng giải phẫu, lại thất thần một lúc.

“Mẹ, mẹ có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút rồi!” Hàn Khuynh Thược ôm cổ Hàn Mộ, cái đầu nhỏ lại cọ sát eo cô.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh Thược, Hàn Mộ chậm rãi lắc đầu: “không sao, Thược Thược. Mẹ không sao!”

“Nhưng Thược Thược rất lo lắng cho người!” Hàn Khuynh Thược nâng cái đầu nhỏ, nhìn Hàn Mộ hai mắt đỏ bừng: “Hai ngày nay mẹ rất tiều tụy!”

“Như vậy, Thược Thược hãy theo mẹ vào trong ngồi một chút. Mẹ có thể nghỉ ngơi một chút!” Hàn Mộ nhẹ nhàng nắm tay Hàn Khuynh Thược, ngồi xuống ghế.


Bên này vừa đặt mông ngồi xuống, bên kia lại truyền đến âm thanh huyên náo.

“Đi đi, hôm nay các người phải ném con hồ ly kia ra cửa chính bệnh viện cho tôi! Không...Không, ném xa một chút cho tôi, tốt nhất từ nay về sau biến mất trước mặt tôi! Tôi chán ghét gặp cô ta!” Giọng nói hơi chói tai của Bạch Thanh Tình truyền vào lỗ tai hai người ngồi trên ghế.

“Mẹ, người có cảm thấy người phụ nữ kia rất giống một người không?” Hàn Khuynh Thược ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ.

“Người nào?” Hàn Mộ cười cười, hỏi.

“Đúng là Phượng tỷ trong Hồng Lâu Mộng! Thật là 'chưa thấy người đã nghe tiếng nói'!” Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược khó chịu.

“Ha ha.....” Hàn Mộ phì cười.

Bảo bối Thược Thược của cô tuy rằng từ nhỏ đã sinh sống ở nước ngoài, nhưng văn hóa Trung Quốc trên dưới 5000 năm một chút cũng không bỏ sót. Cô thật là phục bảo bối Thược Thược của cô!

“Đúng rồi, mẹ.” Hàn Khuynh Thược chợt bày ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Hàn Mộ, hỏi: “Hồ ly tinh trong miệng người phụ nữ kia có phải là mẹ không?”

Hàn Mộ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, giọng nói sâu kín truyền vào tài Hàn Khuynh Thược: “Lời cô ta nói, có lẽ là thế!”

“Ơ, vậy cũng không sai à!” Hàn Khuynh Thược vùi vào lòng Hàn Mộ, cười tươi: “Ninh thiếu đại danh đỉnh đỉnh là một con hồ ly thối, ông ta là cha danh chánh ngôn thuận của con, mẹ là mẹ của con. Con suy nghĩ xem!”

Hàn Mộ khẽ gõ cái đầu nhỏ của mình: “Thật ra mẹ cảm thấy con nói là “Hồ ly tinh” cũng không sai!”

“Ha ha ha......” Hai mẹ con cùng ôm nhau cười.

Bạch Thanh Tình nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt hai người, đầu tiên là sững sốt, sau đó nhíu mày lại, hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Mộ và Hàn Khuynh Thược: “Rất tốt, nếu nha đầu thối mày cũng ở đây, vậy tao cũng tính sổ với mày!”

“Dì à!” Hàn Khuynh Thược nhảy xuống cái ghế, đi đến trước mặt Bạch Thanh Tình, vẻ mặt đáng thương: “Dì à, Thược Thược nhớ rõ không thiếu nợ dì! Vì sao dì muốn tìm con tính sổ!”


Hàn Khuynh Thược nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Tình, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ủy khuất. Vẻ mặt này như thiếu nợ Bạch Thanh Tình hai trăm vạn.

“Ha ha.......” Hàn Mộ ở một bên nhìn, không nói câu nào. Từ lúc nào bảo bối Thược Thược của cô nói chuyện vĩnh viễn làm người khác không thể ứng phó được.

Cô ta đúng là đầu óc bị lừa đá, lại so đo những chuyện này với một đứa bé, làm thiên kim tiểu thư thật quá nhàn rỗi mà! “Con hồ ly tinh này, mày cười cái gì?” Bạch Thanh Tình bị lời nói của Hàn Khuynh Thược nghẹn đến không nói nên lời. Mà Hàn Mộ cười khúc khích lập tức làm cho cô ta thẹn quá hóa giận.

“Đương nhiên là cười cô!” Hàn Mộ thản nhiên nói, ánh mắt cũng không liếc nhìn Bạch Thanh Tình.

Bây giờ, sao cô cảm thấy cô gái này đầu óc không chỉ bị lừa đá, hơn nữa còn bị cửa kẹp. Thật là mắc bệnh mơ hồ.... ........

“Hừ.... ......” Bạch Thanh Tình nâng cằm lên: “các người cứ cười tôi đi! tôi muốn chờ xem các người còn cười được sao?”

“Các người, các người nhanh chóng ném hai người này cho tôi, ném đi thật xa!” ngón tay Bạch Thanh Tình chỉ vào Hàn Khuynh Thược, gương mặt có vài phần ác ý.

Hiện tay, cô ta chính là giúp đỡ người khác, người ta không có gì phải sợ!

“Ui da! Tôi rất sợ đó!” Vẻ mặt Hàn Khuynh Thược vui vẻ, sao có thể nhìn thấy một chút sợ hãi trên mặt nó chứ: “Mẹ, người ta người đông thế mạnh. Chúng ta đánh không lại người ta!”

“Mẹ?” Khóe mắt đang mỉm cười của Bạch Thanh Tình chợt co rút lại. chỉ vào Hàn Mộ: “Cô là mẹ bảo bối của nó?”

Trong lòng Bạch Thanh Tình chợt co rút lại. Con nhỏ này gọi cô ta là mẹ, như vậy.... ...


Bạch Thanh Tình lắc đầu, sẽ không là như vậy, nhất định không giống như cô ta nghĩ!

“Dì đừng nghĩ dì là một người ngu ngốc! Nhất định dì đang suy nghĩ cha tôi là thần thánh phương nào, nhé?” Hàn Khuynh Thược nhìn gương mặt Bạch Thanh Tình trở nên trắng bệch.

Hàn Khuynh Thược có chút tà ác, nó muốn nhìn một chút xem kết quả gương mặt của người phụ nữ này đỏ như trứng gà.

“Cha mày rốt cuộc là ai?” Bạch Thanh Tình nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt cũng không phát hiện ra. Cô ta chỉ hy vọng đều cô ta nghĩ không giống như cô bé này nói.

“Mẹ.” Hàn Khuynh Thược mỉm cười nói, nhìn về phía Hàn Mộ: “Người ta đã tha thiết muốn biết đáp án như thế, chúng ta sẽ toàn thành cho người ta!”

Khóe môi Hàn Mộ mỉm cười, nhẹ gật đầu. Nếu Thược Thược đã muốn, vậy hãy để cho con bé thích. Dùng sao nó cũng đang mệt mỏi, đúng lúc giải lao, dường như việc này cũng không tồi!

“Ha ha.......” Hàn Khuynh Thược cười ha ha.”Dì đã thành tâm thành ý hỏi như thế, Nếu Thược Thược không thành thật trả lời, đây chẳng phải Thược Thược không tốt. Này, dì à, dì nghe cho kỹ! Cha của tôi chính là hồ ly thối đại danh đỉnh đỉnh, toàn tâm toàn ý yêu mẹ tôi, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích.......”

“Ngừng ngừng.... ...” Bạch Thanh Tình tức giận trừng mắt Hàn Khuynh Thược: “Con nhỏ xấu xa, mày đang ở đây đùa giỡn tao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui