Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

"Ầm ầm, ầm ầm..." Một chiếc máy bay tư nhân bay lượn vòng trên không trung bệnh viện, thật lâu cũng không đi.

Nghe tiếng Hàn Khunh Thược bằng một tâm trí thông minh, nhanh chân vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Ơ, mẹ, đó là máy bay tư nhân của anh Ưng, thật là máy bay của anh Ưng! Nhất định là anh Thanh Lưu đến đây!" bóng dáng nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược hơi kích động, giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Anh Ưng từng đưa cô đi xem máy bay này, cho nên nó nhận ra được!

Anh Thanh Lưu đến đây, là ngồi máy bay của anh Ưng đ6én, không biết anh Ưng có đi cùng anh Thanh Lưu đến thành phố A này không?

"Mẹ, bây giờ con lập tức đi đón họ!" Hàn Khuynh Thược chạy về phía cửa.

Thật tốt qua!

Chỉ cần anh Thanh Lưu đến đây, hồ ly thối nhất định sẽ được cứu. Hồ ly thối nhất định sẽ hồi phục!

Nó nghĩ rằng từ Italya bay đến thành phố A nhanh nhất cũng phải nửa ngày. Nhưng nó thật không ngờ chưa đến tam giơ, anh Thanh Lưu đã đến!

Trong lòng Hàn Mộ vừa kích động, nhộn nhạo.

Người đến, anh được cứu rồi.


Nhưng, họ.... ...

Họ là ai?

Hàn Mộ khẽ nhíu mày.

Không phải gọi cậu thanh niên Thanh Lưu là bác sĩ sao? Chẳng lẽ bọn họ trong miệng Thược Thược là những người khác sao?

Hàn Khuynh Thược trên đường đi qua.

Nó biết rõ phía sau bệnh viện có bãi đất trống mới có thể để cho máy bay hạ cánh. Nó qua bên kia mới có thể đón người ta được!

Lúc Hàn Khuynh Thược thở hồng hộc chạy đến bãi đất trống thì máy bay đã hạ cánh an toàn.

Máy bay còn đang kêu "ầm ầm, ầm ầm...". Mà lúc này đứng bên cạnh máy bay là cậu thiếu niên mặc đồ trắng.

Cậu thiếu niên thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi.

Hàn Khuynh Thược chỉ có thể nhìn đến gò má của cậu ta. vì vậy không thấy rõ bộ dáng của cậu.

Ánh mặt trời chiếu lên người thiếu niên mặc áo trắng. Xuyên qua ánh mặt trời, nhìn anh như đang suy tư điều gì, suy tư đến mức nhập tâm.

Đột nhiên thiếu niên hơi dựa vào chiếc máy bay chợt tháo cặp mắt kính xuống, quay đầu, nhìn về phía Hàn Khuynh Thược đứng cách đó không xa, sau đó trên mặt nở nụ cười như ánh mặt trời.

Hàn Khuynh Thược cảm thấy nụ cười ấm áp này chiếu thẳng vào lòng nó, chiếu ấm áp lên người nó, rất thoải mái, thậm chí làm cho nó cảm thấy rất lười biếng.

Tuy chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng Hàn Khuynh Thược có thể khẳng định người thanh niên đứng cách đó không xa chính là Thanh Lưu.

Bởi vì trên người cậu ta có một luồng hơi thở làm cho người ta có cảm giác yên tâm. Hơn nữa, nó cũng thường xuyên nghe anh Ưng nhắc đến. Anh Ưng nói, anh Thanh Lưu là một người hiền lành, luôn mặc đồ trắng bên ngoài. Nếu đang ở trong biển người mênh mông, chỉ cần loại trừ, thì có thể xác định người đó là anh.

Thật là một thiếu niên tuấn tú, ngũ quan cân đối, giữa cân đối xem lẫn sự anh tuấn.

"Anh Thanh Lưu!" Hàn Khuynh Thược chạy về phía Thanh Lưu.

"Em.... ....." Thanh Lưu nhìn Hàn Khuynh Thược, một cảm giác quen thuộc thân thiết đánh úp về phía cậu ta.


Thanh Lưu ngồi xổm người xuống, nói với Hàn Khuynh Thược có chút không kịp thở: "Em chính là Thược Thược?"

"Dạ!" Hàn Khuynh Thược hưng phấn gật đầu: "Xin chào, anh Thanh Lưu, em là Thược Thược."

Vừa nói xong, Hàn Khuynh Thược duỗi một tay ra, bày ra tư thế bắt tay.

Thanh Lưu mỉm cười, cũng vươn bàn tay thon dài ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược: "Xin chào Thược Thược, anh là Thanh Lưu."

Buông tay ra, Hàn Khuynh Thược nghiêng cái đầu nhỏ nhìn vào trong máy bay, lông mày hơi nhướng lên "Anh Thanh Lưu, anh Ưng đâu?"

"Thược Thược, anh Ưng của em hiện tại đang bận việc, vì vậy cậu ta không có thời gian đến thăm em." Thanh Lưu nhìn Hàn Khuynh Thược nói.

Cho dù tính tình của cậu ta rất lạnh nhạt, nhưng cô bé trước mắt này lại làm cho cậu ta có cảm giác thân thiết. Dường như cậu ta đối với cô bé này không lạnh lùng được, không lạnh nhạt được.

"à." Hàn Khuynh Thược lầm bầm cái miệng nhỏ của mình, giống như làm tiêu tan cơn tức, đã không có chút sức sống nào.

Nó còn tưởng rằng anh Ưng cũng đến thăm nó. Không ngờ làm nó bị mất hứng.

"Cô bé ngốc, đừng lẩm bẩm trong miệng nữa." Thanh Lưu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hàn Khuynh Thược "Nhưng anh Ưng của em có nói, chỉ cần cậu ta làm việc xong, nhất định sẽ đến thăm em. Nếu không, em cũng có thể đến Italya tìm cậu ta. Cậu ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em"

"Thật vậy sao?" Hàn Khuynh Thược ngẩng cái đầu nhỏ của mình, dáng vẻ thật đáng thương.

"Đương nhiên là thật. " Thanh Lưu cười với Hàn Khuynh Thược. "Thược Thược cảm thấy anh sẽ gạt em sao?"

"Sẽ không, sẽ không!" Hàn Khuynh Thược vội vàng khoát tay. Nó làm sao có thể không tin anh Thanh Lưu giống như thần tiền này chứ? Nếu nói nó có một chút không tin, nó cảm thấy cả người đều tràn đầy tội ác, giống như làm ô uế người như thần tiên là cậu ta.


"Ha ha ha......." Thanh Lưu nhếch môi, mỉm cười.

"Anh Thanh Lưu, anh cười rất đẹp mắt!" Hàn Khuynh Thược nhìn nụ cười tràn đầy tự nhiên này đến ngây dại.

Nó dám nói, trừ anh Ưng ra, trên đờinày không có một chàng trai nào cười lên thật mê người như thế!

"Anh Thanh Lưu, anh và anh Ưng rất xinh đẹp!"

Thanh Lưu bật cười, cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu. Cô bé này.... ....

"Thược Thược, em đều hình dung con trai như vậy sao?"

Hàn Khuynh Thược lập ức uýnh lên, trên mặt đỏ bừng nói: "Em.... ......Em.... .....

Không phải anh Ưng nói anh Thanh Lưu không thích nói chuyện, tính tình rất lạnh nhạt sao? Nhưng nó cảm thấy anh Thanh Lưu trước mắt này khác xa so với sự hình dung của anh Ưng chứ? Còn có thể trêu ghẹo nó, người này chính là anh Thanh Lưu có tính tình lạnh lùng sao?"

"Được rồi." Thật là một cô bé ngốc.

Thanh Lưu chợt dừng lại, cậu ta chỉ cảm thấy cô bé này rất thân thiết, loại hơi thở này không nên dùng trên người cô bé.

"Nếu không đi cứu người, thời gian qua lâu, em thật coi anh Thanh Lưu là Hoa Đà trên đời à!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui