Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Trong phòng bệnh nặng, Ninh Doãn Ngân lặng lẽ nằm trên giường, sắc mặt hơi tái nhợt, mất rất nhiều máu.

Tuy hai mắt Ninh Doãn Ngân không mở ra, nhưng loại khi phách trên người cũng không giảm bớt chút nào!

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang "tích, tích..." rất nhỏ. Trong phòng bệnh trống vắng làm cho ngươi ta nghe rất rõ ràng.

Hàn Mộ lặng lẽ nhìn Ninh Doãn Ngân nằm trên giường, trong lỗ tai lắng nghe một tiếng động. Âm thanh này rất có tiết tấu.

Cô biết rõ, một khi tiếng 'tích tích....' này dừng lại, vậy người trước mắt nảy cũng sẽ không trở về được.

Trên thế giới này có phải có thêm một người làm cô lo lắng sợ hãi phải không? Không phải người trước mắt này có thể làm cho cuộc sống cô sau này canh cánh trong lòng không?

"Cảm ơn anh." Hàn Mộ nhẹ nhàng ngồi bên giường.

Không dám dùng quá sức, Hàn Mộ sợ phát ra tiếng sẽ làm ầm ĩ đến người đang nằm trên giường.

Hàn Mộ nhẹ nhàng nắm bàn tay thon dài của Ninh Doãn Ngân, nắm trong tay mình, cúi đầu.

Bàn tay của anh thật sự rất tốt, không giống tay của đàn ông, nhưng lại không nhu nhược như con gái. Đây là loại khí thế của người đàn ông thành thục. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Mộ nhìn đến ngây dại.

Có được chủ nhân của đôi tay này.... .......


"Aizzz." Hàn Mộ sâu kín thở dài. Cô lại không tìm lấy lời nào để hình dung.

Hàn Mộ ngẩng đầu, hai mắt nhìn gương mặt Ninh Doãn Ngân vẫn không nhúc nhích, dường như muốn khắc sâu người này vào đầu mình.

Cô nhớ đêm qua người trước mắt này còn mang vẻ mặt thất bại đứng trước mặt mình.

Là cô khiến anh thất bại sao?

Hàn Mộ cười khổ.

Nếu lúc ấy cô đồng ý với anh ở lại, có phải tất cả đều không phải như thế sao?

Anh nói vì anh mà ở lại, anh nói cô muốn hay không muốn, anh nói đúng, anh đã yêu cô!

Bây giờ lại nhớ đến từng câu nói của anh, trong lòng Hàn Mộ chỉ có đau đớn, loại đau đớn như dao cắt!

Một tay Hàn Mộ đặt lên ngực mình. Nôi lòng ngực bồn chồn đau đớn làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Thì ra không biết từ lúc nào, người này đã tiến vào lòng cô, cảm giác như khắc cốt ghi tâm!

"Không phải nói yêu em sao?" Hàn Mộ sâu kín mở miệng, tiếng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng.

"Đã yêu em, anh liền đứng lên cho em. Anh phải chứng minh cho em xem......."

"Không phải muốn em ở lại sao?"

"Hiện tại em ở chỗ này! Em ở lại.... ......"

Không biết từ lúc nào hai mắt Hàn Mộ đã đầy hơi nước.

Chẳng lẽ cô không muốn ở lại phải trả một cái giá lớn sao? Cái giá này khổng lồ này như vậy, cô không chịu nổi!

"Ngân!" Một tiếng gọi khẽ phát ra từ miệng Hàn Mộ "Đã yêu em, thì anh phải đứng lên, từ nay về sau anh phải chăm sóc em."

"Anh biết không? Thược Thược là con gái của anh! Chúng ta đều cần anh chăm sóc......"

"Một buổi tối vào sáu năm trước, em đã có Thược Thược. Thược Thược rất thông minh, anh sẽ thích nó!"

"Yên tâm, anh nhất định sẽ tốt hơn. Thược Thược đi tìm bác sĩ rồi, anh nhất định sẽ không sao!"

Hàn Mộ hơi cúi đầu, in một nụ hôn thật sâu lên đôi môi mỏng của Ninh Doãn Ngân, rất sâu, rất triền miên!


Vừa hôn xong, Hàn Mộ không ngẩng đầu, mà đang nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai Ninh Doãn Ngân "Ngân, em cảnh cáo anh. Nếu anh không nhanh chóng tốt lên, em sẽ dẫn Thược Thược đi gả cho người đàn ông khác!"

Lời cảnh cáo đầy ý vị, nhưng lại mang theo nỗi phiền muộn.

"Xem anh có dám bất tỉnh hay không!"

"Cạch....." một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Hàn Mộ quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào "Ông Ninh, tại sao là ngài.... ..."

Ông Ninh chậm rãi đi đến, nhìn Ninh Doãn Ngân nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, hơi thở dài một hơi.

"Thật xin lỗi." Hàn Mộ đứng lên, nhận lỗi đối với Ninh Trúc Mặc.

Ninh Doãn Ngân là cháu nối dòng duy nhất của nhà họ Ninh, là người lãnh đạo Ninh thị.

Hiện tại anh đang chiến đấu với thần chết. Làm sao cô không phụ lòng ông lão tóc bạc trước mắt này chứ.

Trong một đêm, dường như tóc bạc trên đầu Ninh Trúc Mặc tăng lên không ít.

Ông ấy nhất định đang lo lắng!

Ninh Trúc Mặc chậm rãi lắc đầu "Nên nói xin lỗi phải là nhà họ Ninh! đứa nhỏ, con đã chịu khổ sáu năm rồi!

Hàn Mộ hơi sửng sốt.

Ông Ninh biết rồi sao?

"Ngài.... ......"


"Ông đã biết rồi. Hôm yến tiệc đó, con bé Thược Thược đã nói với ông!" Ninh Trúc Mặc đi đến trước giường, nhìn Ninh Doãn Ngân "Đây là do thằng nhóc này thiếu nợ con, nó nhất định sẽ sống!"

Hàn Mộ nghe lời Ninh Trúc Mặc nói........Nhất thời không biết nên nói cái gì, không phản bác lại được.

"Con....." Ninh Trúc Mặc sâu kín thở dài "Nếu, nếu bây giờ con quay về nước Mỹ. Ông sẽ không ngăn cản con! Ông lựa chọn tôn trọng ý kiến của con và con bé Thược Thược!"

Tuy ông muốn đứa bé nhận tổ quy tông, nhưng ông sẽ không bắt buộc, loại chuyện bắt buộc này ông khinh thường làm. Ông muốn cam tâm tình nguyện!

"Ngài.... ..." Hàn Mộ hơi dừng một chút, lắc đầu: "Con đã suy nghĩ rõ. Cả đời này, con sợ là sẽ vĩnh viễn không xứng người đàn ông này!"

Ninh Trúc Mặc vừa nghe, lập tức có loại xúc động muốn rơi lệ.

Câu không xứng này mang theo bao nhiêu dũng khí!

"Đứa nhỏ, cảm ơn con!" Ninh Trúc Mặc nhìn về phía Hàn Mộ, hai mắt mang theo cảm kích.

"Cái này là con nợ anh ấy!" Hàn Mộ nhẹ nhàng cầm tay Ninh Doãn Ngân "Cũng là anh ấy thiếu nợ con!"

Chuyện xảy ra trước kia, bọn họ đều không thể thay đổi. Nhưng chuyện sau này sắp xảy ra, bọn họ lại có thể khống chế.

Chỉ cần.......Chỉ cần Ninh Doãn Ngân có thể tỉnh lại. Cái gì cô cũng đều nguyện ý làm.

"Đúng vậy, lần này đương nhiên là mẹ thiếu nợ Ngân. Muốn mạng của cô, cô cũng không thường nổi!" Cửa phòng lập tức bị mở ra, một cô gái nhỏ xinh đẹp đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui