Mặc Thiên Tân nhìn theo bóng hai người bọn họ lên lầu.
Cậu anh tuấn đem điều khiển từ xa cầm trong tay ném lên, sau đó chuẩn xác tiếp lấy, khóe miệng..... vui vẻ gợi lên nụ cười tà ác.
Bảo cậu không quấy rầy bọn họ? Này.... Đương nhiên là không thể nào!
Lúc nên quấy rầy thì phải quấy rầy, nhưng mà cậu tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để cho mẹ cậu chịu thiệt, bất quá, nếu như thật sự thúc thủ vô sách, cậu cũng không có cách nào khác, đành nhìn thôi vậy!
Lại nói, trước hết cậu phải gọi điện thoại cho mẹ tiểu Lam mới được.
Cậu vui vẻ bước đến ghế sô pha lớn xa hoa trong phòng khách, trực tiếp nằm lên đó rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số:
"Uy? Thiên Tân?"
"Mẹ tiểu Lam!"
"Đã tới Anh quốc rồi?"
"Đúng a!"
"Vậy hai người đang ở đâu?"
"Ở một khách sạn xa hoa giống như trong hoàng cung, thật sự rất đẹp, con lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng đẹp đến như vậy!"
"Thật sự? Không nghĩ tới Bách Hiên ra tay lại hào phóng như vậy!"
"Không phải đâu mẹ tiểu Lam, người cho chúng con ở phòng tốt như vậy là ba mà!"
"Cái gì? Mặc Tử Hàn? Anh ta đã tìm được rồi sao? Mẹ con bị anh ta bắt rồi? Vậy Bách Hiên đâu?"
"Ai.... Nói ra thì rất dài!"
"Vậy con nói ngắn gọn thôi!"
"Được rồi, nói đơn giản, chính là ba chú Bách Hiên dùng mưu kế giữ chú Bách Hiên ở lại Đài Loan, sau đó còn nói cho ba biết mẹ đang ở đâu, cho nên ba thừa dịp chúng con buông lỏng cảnh giác liền đi theo chúng con cùng ngồi trên một máy bay, cùng tới Anh quốc, nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ba lại lấy còng tay khóa mẹ với ba lại với nhau, con không có cách nào cứu mẹ ra, cho nên kế hoạch C phải có chút thay đổi, bất quá bây giờ ba kéo mẹ vào phòng rồi, con sợ... "Cậu muốn nói lại thôi.
"Con mà sợ? Mẹ thấy con chỉ mong cho hai người bọn họ làm cái gì đấy!"
"Hắc hắc, đích thật là đúng như vậy, thế nhưng con không muốn mẹ thương tâm như lần trước, cho nên đến thời điểm con nhất định sẽ ra mặt ngăn cản!"
Lần đó chứng kiến mẹ khóc, tim cậu như vỡ ra, cho nên lần này cậu không muốn mẹ khóc, cậu phải bảo vệ mẹ, mặc dù cậu còn rất nhỏ, nhưng được cái may mắn duy nhất là chỉ số IQ cao hơn người khác.
Cậu nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ, nhất định!
"Tốt lắm, con cứ yên tâm đi, mẹ con không có yếu ớt như vậy đâu, không phải là có câu danh ngôn: Kết quả tốt, mọi chuyện đều tốt!"
"Oa, mẹ tiểu Lam, mẹ nói thật đúng là chân lý!" Mặc Thiên Tân xúc động tán đồng.
"Đó là..." Phương Lam đắc ý.
"Sự tình đại khái chính là như vậy, chờ kế hoạch C bắt đầu, con lại gọi điện thoại cho mẹ!"
"Được!"
"Vậy tạm biệt!"
"A đúng rồi, nghe nói Luân Đôn có rất nhiều địa phương chơi rất vui, con thử tìm trên mạng xem, nhất định phải vui vẻ chơi một chút, dù sao cũng có người bỏ tiền ra, ngàn vạn lần không nên khách khí, biết không?"
"Được, tốt, con nhất định cẩn tuân mệnh lệnh mẹ tiểu Lam!"
"Ngoan! Đừng quên đặc sản của mẹ, tạm biệt!"
"OK!"
Nói lải nhải trên điện thoại vừa đúng nửa tiếng, Mặc Thiên Tân đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn cầu thang hình cung kia.
Nửa tiếng liệu có phát sinh chuyện gì không? Mẹ mạnh mẽ như vậy hẳn là cũng có thể qua một tiếng chứ?
Được rồi, trước đi điều tra thêm có nơi nào chơi vui, thử lên mạng xem!
"Hắc hắc!" Cậu vui vẻ cười, chạy tới bàn máy tính.
....
Lầu hai
Phòng ngủ
Mặc Tử Hàn khiêng Tử Thất Thất đến phía sau căn phòng, sau đó mới đưa cơ thể cô từ trên vai thả xuống.
Cơ bụng Tử Thất Thất rốt cục đã được phóng thích, sung huyết não cũng chầm chậm quay lại, chẳng qua là, hai mắt cô quét một vòng toàn bộ gian phòng, cuối cùng rơi trên cái giường lớn này, khẩn trương căng thẳng thần kinh, cảnh giác người nào đó trước mặt.
"Anh.... Anh đừng làm loạn!" Cô kích động mở miệng, chân khẽ lui về phía sau một bước.
"Làm loạn? Như thế nào gọi là làm loạn?" Mặc Tử Hàn hỏi ngược lại.
"Chính là... Dù sao anh không được chạm vào tôi, bằng không...."
"Bằng không thì như thế nào?" Mặc Tử Hàn đoạt lấy lời cô, chất vấn.
Bằng không? Bằng không.... Bằng không.... Bằng không....
Bằng không cô có thể như thế nào? Ngay cả cô cũng không thể tìm được lý do có thể thuyết phục uy hiếp anh, cô căn bản là cá nằm trên thớt, tùy anh xâu xé.
Nhưng là, cô tuyệt đối không thể để cho anh làm loại chuyện đó.
"Tóm lại.... Anh không được đụng vào tôi!"
"A...." Mặc Tử Hàn cười khẽ, hai mắt nhìn cô bá đạo nói, "Tôi hẳn là không cần phải nghe cô ra lệnh đi? Hơn nữa cô bây giờ ở trong tay tôi, tôi muốn chạm thì chạm, muốn không chạm thì sẽ không chạm, hết thảy đều do tôi! Cô có năng lực làm gì được tôi?"
Tử Thất Thất tức giận!
"Anh nếu là một người đàn ông thì đừng có dùng lời mà bắt buộc một cô gái, cách làm hèn hạ này chỉ có súc sinh mới làm!"
"A...." Mặc Tử Hàn lại cười khẽ một tiếng.
Từng bước đến gần cô, tà ác cười, đưa tay phải ra nhẹ nhàng đụng vào má cô, tà mị nói, "Cô đã nghĩ tôi không phải đàn ông, không bằng ở trên chiếc giường này kiểm tra một chút như thế nào?"
Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt trừng lớn! Mà gò má mình bị ngón tay anh đụng vào, cảm giác lạnh như băng truyền đến trái tim của cô.
"Đừng chạm vào tôi!"
Cô hét lớn, lui về sau hai bước, hoàn toàn quên mất còng tay vẫn còn trên tay hai người.
Mà tay Mặc Tử Hàn đột nhiên bị cô tác động, chân không tự chủ tiến về phía trước một bước, nhưng là cố ý giả bộ trọng tâm không vững, trực tiếp bổ nhào về phía cô.
"Đông ——" Một âm thanh vang lên, hai người cùng nằm trên mặt đất, nam trên nữ dưới!
Tử Thất Thất bị đau cau chặt hai hàng lông mày, hai mắt nhắm chặt, nhưng đến khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Mặc Tử Hàn thì kinh hoảng giãy dụa.
"Anh muốn làm gì? Cút ngay, đừng đụng vào tôi!"
"Là cô kéo tôi ngã, tôi cái gì cũng không có làm!" Anh vẻ mặt oan uổng.
Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh!
"Vậy anh bây giờ có thể đứng lên không?"
"Không, tôi cảm thấy thế này vô cùng thoải mái!" Khóe miệng anh cười khẽ, một bộ sung sướng.
"Anh... Khốn kiếp, lăn xuống khỏi người tôi ngay!" Tử Thất Thất tức giận lại một lần nữa giãy dụa, hai tay đẩy ngực anh, hai chân không ngừng đung đưa, tìm mọi cách muốn đẩy anh ra.
Nhưng là Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy hai tay cô, dùng đầu giữ đỉnh đầu cô, sau đó dò xét hạ thân của mình, dán vào chóp mũi cô, tà ác nói, "Tử Thất Thất tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là đừng có lộn xộn, cô nên biết thân thể người đàn ông rất dễ dàng bốc cháy, nếu như không cẩn thận châm hỏa của tôi, cô nhất định phải giúp tôi dập tắt lửa.... Đã hiểu chưa?"
Nháy mắt, Tử Thất Thất đình chỉ tất cả giãy dụa, thành thành thật thật bị anh đè lên, nhưng lại hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông vô sỉ, người đàn ông hạ lưu, nếu như bảy năm trước cô kiên trì luyện Taekwondo, hiện tại nhất định hảo hảo đánh cho anh ta một trận, tốt nhất đem lão Nhị nhà anh ta đánh cho tàn phế, để cho thân thể của anh ta "đứng" cũng không nổi!
Đại khốn kiếp - Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng giận mà không dám nói của cô, cười khen ngợi nói, "Thực ngoan, phụ nữ phải nghe lời như vậy mới yêu!"
"Hứ...." Tử Thất Thất khinh thường phát ra âm thanh châm chọc.
Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhảy lên.
Tính tình cô gái này thật đúng là mạnh mẽ, cũng đã bị anh đặt dưới thân lại còn dám giễu cợt anh, quả nhiên là một con ngựa mạnh mẽ, bất quá, cũng nên dạy dỗ thật tốt một chút.
"Này, tôi nói... Có muốn cùng tôi làm một cuộc giao dịch không!" Anh đột nhiên mở miệng.
Giao dịch?
Tử Thất Thất nghi hoặc!
"Giao dịch gì?" Cô hỏi.
"Rất đơn giản, chính là cô để cho tôi hôn, tôi sẽ không bắt cô lên giường... thế nào?"
Hôn.... Hôn một chút?
Nghe thật giống như rất có lời, nhưng mà, lời anh ta nói có thể tin tưởng sao? Phải nói anh ta là người có thể tin tưởng sao?
"Tôi dựa vào cái gì tin anh?" Cô nói ra nghi vấn của chính mình.
"Cô có thể không tin tôi, nhưng mà nếu cô không đồng ý, vậy thì tôi nhất định sẽ cường bạo cô!" Khóe miệng Mặc Tử Hàn phác hoạ nụ cười đắc ý, anh chính là đang công khai uy hiếp.
Còn nói là giao dịch?
Không phải là chồn đến nhà gà chúc tết sao!
Tử Thất Thất hung dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có ý đồ bất chính kia, không ngừng do dự, không ngừng chần chờ, trầm mặc không có mở miệng.
"Thế nào? Không muốn!" Mặc Tử Hàn hỏi.
"...." Tử Thất Thất trầm mặc, còn đang do dự.
Mặc Tử Hàn mất kiên nhẫn, hạ thân dò xét nhích tới gần cô nói, "Vậy tôi sẽ bắt đầu cường bạo cô!"
Vừa nói xong, tay anh đem hai tay cô gộp lại làm một, tay còn lại từ từ vén áo cô lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng....
"Đợi... một chút!" Tử Thất Thất kinh hoảng mở miệng.
"Suy nghĩ kỹ rồi sao? Là để tôi hôn, hay để tôi cường bạo?" Anh chậm rãi mở lời nói, ngón tay ở trên bụng cô không ngừng vẽ các vòng tròn, cố ý trêu chọc thân thể nhạy cảm của cô.
"Tôi... tôi nghĩ kỹ rồi!" Tử Thất Thất kích động mở miệng.
"Đáp án đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Tôi lựa chọn để anh hôn!"
Dù sao chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt, da chạm da.... Không có gì lớn!
Nhưng mà trái tim cô lúc nói ra câu nói kia bắt đầu đập gấp mấy lần bình thường....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...