Sao lại cấp bách như vậy?
Mặc Thiên Tân nhìn vẻ mặt kích động của Tử Thất Thất, ngay cả những lời tổn hại của cậu mà cô cũng không có quan tâm?
" Mẹ, xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại phải đi a?" Đại khái.... Cậu cũng đoán được
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, trìu mến nâng lên, sau đó gắt gao ôm cậu, nói, "Bảo bối, con sẽ không xa mẹ đúng không? Cho dù ba con tới tìm con, con cũng sẽ không rời khỏi mẹ đúng không? Nếu như... nếu như.... nếu như...." Cô lặp đi lặp lại hai chữ nhưng hoàn toàn không dám nói ra câu phía sau.
Nếu như.... Con muốn đi với ba con, như vậy, mẹ để con đi....
Nói như vậy, nói qua một lần, cô vốn không có can đảm nói lần thứ hai, bởi vì trên thế giới này, cậu là người thân duy nhất của cô, chỗ dựa duy nhất, bảo bối duy nhất, nếu ngay cả cậu cũng bỏ đi, thì..... Cô tồn tại trong thế giới trống trơn này để làm gì?
" Mẹ!" Cánh tay ngắn ngủn của Mặc Thiên Tân nhẹ nhàng ôm chặt cô, nhu thuận nói, "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không rời xa mẹ, cho dù ba tới tìm con, con cũng sẽ chạy theo mẹ, lần trước không phải con đã nói như vậy rồi sao? Mẹ sao có thể không tin tưởng con chứ? Chính cái gọi là, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"
Nghe được lời cậu, tâm Tử Thất Thất trở nên yên ổn, trên mặt cũng là bộ dáng tươi cười hạnh phúc.
Thật tốt quá, cô bây giờ không phải chỉ có một mình!
"Chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc!" Chợt buông cậu ra, sau đó chạy vào phòng ngủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Mặc Thiên Tân đi vào phòng ngủ nho nhỏ, trên mặt không có nửa điểm lo lắng, ngược lại còn có vẻ tà ác.
Thấy bộ dáng cuống quít của mẹ như vậy, còn có bộ dáng trong phòng tắm ngày hôm qua, cậu là con trai sao có thể cứ như vậy cho rằng không có xảy ra chuyện gì? Nếu ba thật sự quá mức, thì cũng nên cho ba một chút trừng phạt nho nhỏ, huống chi, có thể bắt nạt mẹ, chỉ có thể là cậu!
Cậu vẻ mặt tà ác, khóe miệng gợi lên quyến rũ, sau đó lấy ra di động, nhanh chóng gửi một tin nhắn!
Nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại di động, một phong thư có cánh bay đi, trên mặt Mặc Thiên Tân tràn đầy xảo quyệt.
"Ba, lần này con đứng về phía mẹ, chúng ta cùng chơi trò mèo đuổi chuột, hắc hắc...."
※※※
Bên trong biệt thự kiểu Anh.
Sau khi tắm xong, Mặc Tử Hàn mặc áo choàng trắng ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, uống một ly Whisky, nhưng sắc mặt không có thay đổi, thật giống như là đang uống nước lã....
Chợt!
" Ong ong ông..... Ong ong vù vù....."
Chiếc điện thoại đặt trên bàn thủy tinh rung lên một hồi, đồng thời gởi đến một tin nhắn.
Hai mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn di động, nhìn ba chữ Mặc Thiên Tân, đôi lông mày anh không nhịn được mà chau lại.
Vào lúc này nó còn gửi tin nhắn đến làm gì?
Anh buông ly rượu trong tay xuống, nghi hoặc cầm lấy di động, sau đó mở cái tin nhắn kia ra.
Trên màn hình viết:
"Con thân ái gửi đến cha đại nhân, từng có một đoạn tình yêu chân thành tha thiết, con đưa mẹ tới trước mặt ba, thế nhưng ba lại không có quý trọng, cho nên.... Thực xin lỗi, con đã quyết định cùng mẹ cao chạy xa bay, vĩnh biệt! Con thân ái lại thân ái chào cha đại nhân! Nếu còn có kiếp sau, con hi vọng cha có thể lớn tiếng nói với mẹ: I love you....."
Cao chạy xa bay?
Vĩnh biệt?
Mặc Tử Hàn nhìn thấy hai chữ này, lửa giận liền bạo phát.
Hai người kia thật sự muốn chạy trốn? Bọn họ cho rằng bọn họ thật sự có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh sao?
Quá ngây thơ rồi!
" Kim Hâm!" Anh gầm lên giận dữ.
Cửa phòng ngủ mở ra, Kim Hâm đứng ở cửa cung kính khom lưng chín mươi độ, cứng nhắc nói, "Điện hạ, anh có gì phân phó?"
"Chuẩn bị xe, đi bắt người!" Mặc Tử Hàn hạ lệnh.
Bắt người?
Kim Hâm nghi hoặc nhíu mày!
Phải đi bắt Tử Thất Thất sao? Nhưng là hiện tại đi bắt được không? Cơ sở ngầm của những lão già kia dường như còn chưa có bỏ đi, bất quá.... Nhìn điện hạ hiện tại bộ dáng thịnh nộ tựa hồ là xảy ra đại sự gì.
"Vâng, tôi lập tức đi!" Anh không có hỏi nhiều, lập tức lĩnh mệnh, xoay người đi.
Mặc Tử Hàn hai mắt phẫn nộ mở to, hai tay gắt gao nắm lại thành đấm.
Cô gái chết tiệt, cô muốn chạy?
Không có cửa đâu!!!
Đời này..... cô đã định là chỉ có thể giãy dụa trong Ngũ Chỉ Sơn của anh....
.....
Khu nhà trọn Hạnh Phúc
Mặc Tử Hàn và Kim Hâm đứng trước cửa, bốn con mắt đều nhìn chằm chằm cánh cửa cũ trước mặt.
"Kim Hâm, mở cửa!" Anh ra lệnh.
"Vâng!"
Kim Hâm lĩnh mệnh tiến lên, cũng không có lấy súng ra giống như lần trước, mà đơn giản là vươn chân, căn bản là không lãng phí sức lực đá văng cánh cửa trước mặt.
"Ầm!"
Một tiếng nổ, cửa phòng đổ sập xuống!
Mặc Tử Hàn lãnh đạm nhìn cửa phòng, nhanh chóng đi vào.
Tất cả mọi thứ ở nơi này không có thay đổi, vẫn là vừa chật lại nhỏ, hơn nữa trần nhà thấp, chỉ cần vươn tay lên là đụng tới.
Đây là nhà của hai mẹ con bọn họ? Bọn họ chính là sống ở nơi này bảy năm? Nhà như thế này thật sự người có thể ở sao? Ở cái nhà này mà còn có thể sống được sao? Nhưng là rất kỳ quái.... Khi mà anh bước vào nơi này, anh liền mơ hồ cảm giác được, căn phòng mặc dù vừa chật vừa nhỏ nhưng lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, đây đều là do Tử Thất Thất thu dọn sao? Hơn nữa những vật dụng trong nhà tràn đầy một loại cảm giác ấm áp khó hiểu.
Cái này….. gọi là nhà ấm áp?
Nếu anh cũng ở nơi này, sẽ là cái cảm giác gì?
Bất giác bắt đầu tưởng tượng, anh ngồi trên sô pha, Mặc Thiên Tân ngồi ở trên hai đùi anh, hai người cùng xem TV, mà Tử Thất Thất ở trong phòng bếp xào rau, mùi thơm ngon bay vào trong mũi hai cha con, hai người cùng cười, sau đó lén lút vào phòng bếp, thử ăn món ngon, kỳ thực chính là không ngừng ăn vụng, cuối cùng chọc Tử Thất Thất lấy cái muôi tức giận đánh về phía hai người....
Cảm giác như vậy không ngừng quanh quẩn trong lòng anh, khiến anh bất giác chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc.
"Điện hạ!"
Thanh âm Kim Hâm chợt cắt đứt ảo tưởng của anh.
Trở lại bình thường anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh như băng, nói "Người đâu?"
"Đều đã đi!"
"Đi rồi? Tôi không phải là phái người canh giữ ở đây sao? Bọn họ đi đâu?" Mặc Tử Hàn nhíu mày bực mình.
"Trên đường tôi cũng đã hỏi qua, bọn họ nói không thấy Tử tiểu thư và Thiên Tân thiếu gia đi khỏi khu nhà, nhưng mà có điều tôi vừa kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, quần áo trong tủ toàn bộ đều biến mất, hơn nữa trong phòng Tử tiểu thư, cửa sổ mở, rèm cửa và ra trải giường đều bị buộc lại ném ra ngoài cửa sổ, tôi nghĩ.... bọn họ có thể là từ cửa sổ bỏ trốn! Dù sao, nơi này chỉ có ba tầng, khả năng chạy trốn như vậy là rất lớn!"
"Cửa sổ?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc lặp lại, sau đó đi nhanh vào phòng ngủ của Tử Thất Thất. Anh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống ước chừng độ cao khoảng sáu bảy mét.
Tử Thất Thất từng là tuyển thủ quyền đạo, từ nơi này nhảy xuống hẳn là không có vấn đề gì, nhưng còn Mặc Thiên Tân? Nó chỉ là đứa trẻ mấy tuổi mà cũng có thể nhảy từ độ cao này sao? Nhưng mà thằng nhóc này luôn luôn có những dự liệu khác người, có lẽ....
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhíu chặt, anh ra lệnh nói, "Lập tức cho người đi tìm, cho dù là đem lật tung cả Đài Loan, cũng phải tìm ra hai người bọn họ!"
"Vâng!"
Kim Hâm lĩnh mệnh, lập tức rời khỏi căn phòng.
Mặc Tử Hàn xoay người đánh giá căn phòng của Tử Thất Thất.
Nhớ rõ lần đầu tiên bước vào đây, Tử Thất Thất còn hôn mê nằm trên giường, khi đó, cô rõ ràng hôn mê bất tỉnh nhưng lại nỉ non gọi tên của anh.
Vẫn không thông....
Cô vì sao lúc ngủ lại gọi tên anh, trong cái trạng thái không hề có ý thức.... Cô gọi tên anh là có ngụ ý gì?
"Tử Thất Thất...."
Anh khẽ nỉ non, bàn tay to bất giác mơn trớn ra giường lạnh như băng....
※※※
Khu nhà Hạnh Phúc
Lầu 4
Mặc Thiên Tần và Tử Thất Thất đều cầm theo một cái rương đi vào căn phòng nào đó.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn căn phòng y như đúc phòng của mình, chẳng qua nơi này không có bất cứ đồ vật gì, trống trơn giống như không có bất kì ai ở.
"Mẹ nói này bảo bối... Đây là làm sao? Vì sao trên nhà chúng ta lại có một gian trống vậy? Hơn nữa sao con có thể tự ý vào, mẹ hiện tại hỏi con một vấn đề? Con khẳng định chúng ta hiện tại không phải là xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ?"
"Ai nha mẹ, mẹ thật dong dài, đều nói với mẹ rồi, chủ nhân phòng này rất quen thuộc với con, cho nên con khẳng định rõ ràng, thêm kiên quyết nói cho mẹ.... mẹ tuyệt đối không phải đang xâm nhập bất hợp pháp!" Mặc Thiên Tân dùng sức gật đầu khiến cô an tâm.
" Thế nhưng.... Chúng ta ở chỗ này thực sự sẽ không bị phát hiện sao?" Tử Thất Thất thấp thỏm không yên.
"Yên tâm, chính cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên ba nhất định không thể tưởng được chúng ta sẽ ngụ ở lầu trên nhà mình, huống chi con đã thiết kế ra cạm bẫy, bọn họ nhất định sẽ trúng kế, ha ha ha ha...." Mặc Thiên Tân đắc ý ngửa đầu cười to.
Lại đột nhiên....
" Leng keng —— leng keng ——"
Chuông cửa đột ngột vang lên khiến hai người cùng sợ hãi sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...