Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Phương Lam nhìn gương mặt thương tâm muốn chết của Bách Hiên, trầm mặc thật lâu, sau đó mới mở miệng nói, "Tôi không biết!"

Giống anh nhịn đau buông tay, cô có thể sẽ không làm được, nhưng nếu anh không buông tay thì có thể như thế nào? Ai hiểu rõ Tử Thất Thất đều biết, cô ấy căn bản là không có khả năng chọn anh, đời này, cô ấy chỉ yêu một người, vậy cô ấy cũng sẽ chỉ yêu một người đấy, tuyệt đối sẽ không phân chia tình yêu của mình cho bất kỳ ai, cho dù là bố thí cũng không thể, cho nên..... Nếu anh không buông tay, anh chỉ càng thống khổ thêm mà thôi.

"A....." Bách Hiên khẽ cười, trong đôi mắt vẫn lóe ra nước mắt trong suốt, nói, "Cô phải nói "sẽ" mới đúng!"

"Tại sao?" Phương Lam hỏi.

"Bởi vì điều này..... Tôi cũng sẽ không hối hận!" Anh trả lời.

"Sao vậy? Anh bây giờ hối hận rồi ư?" Cô lại hỏi.

"Đúng vậy, tôi hối hận, tôi hiện tại hối hận, tôi không nên buông tay cô ấy ra mới đúng, tôi không nên buông tha cho cô ấy mới đúng, từ lúc buông tay cô ấy ra, tôi cũng rất hối hận rất hối hận rất hối hận..... Nhưng mà, không buông cô ấy ra, cô ấy nhất định sẽ rất thống khổ, cho nên..... A....." Anh lại khẽ cười, sau đó không nói gì nữa.

Phương Lam nhìn bộ dạng đang tự hành hạ bản thân của anh, nhìn trên gương mặt người đàn ông tràn đầy nước mắt kia, trái tim cũng đau đớn thay cho anh.

Đi tới trước mặt anh, cô khẽ cười, nhẹ giọng nói, "Nếu anh cần một bả vai, tôi có thể cho mượn!"

"Cô?" Bách Hiên nhìn cô.

"Không sai!" Phương Lam gật đầu.

"Hay là quên đi, bờ vai của cô, nên để lại cho người trong lòng của cô!" Bách Hiên nói xong, lại đột nhiên xoay người, đi tới một hướng khác hướng Tử Thất Thất rời đi, cùng đưa lưng về phía cô.

Phương Lam ngơ ngác đứng tại chỗ, bên tai quanh quẩn câu anh vừa mới nói kia.

Người trong lòng?

Người trong lòng cô sao?

"A..... Tôi nào có người đó!" Cô khẽ cười lầm bầm lầu bầu, nhưng hai mắt lại lộ ra ưu thương nhàn nhạt.

.....

Đại sảnh yến hội

Mặc Tử Hàn và Chung Khuê đứng đối mặt nhau, mặt đối mặt trò chuyện với nhau, nhưng tâm tư Mặc Tử Hàn đều theo hướng Tử Thất Thất rời đi.

Bọn họ đi đâu? Thật là lớn mật, lại dám rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh!

Không phải nói năm phút thôi sao? Cũng đã lâu như vậy, tại sao vẫn chưa về?

Chết tiệt, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

"Xem ra..... Cháu thực sự rất thích cô gái đó!" Chung Khuê nhìn sắc mặt bất an của anh, đột nhiên mở miệng nói rất khẳng định.

Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn ông ta.

"Cháu thật sự không có ý định nói cho cô gái đó biết sao? Chuyện kia....." Chung Khuê lại đưa ra câu hỏi như tán gẫu thông thường.


"Tôi sẽ nói cho cô ấy biết, nhưng không phải lúc này!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.

"Quả nhiên, cháu sợ dọa cô gái đó chạy chứ gì? Dẫu sao..... Muốn trở thành phu nhân thủ lĩnh hắc đạo, chính là một con đường rất gian khổ, hơn nữa đối với một cô gái mà nói, chuyện đó chính là cực kỳ tàn nhẫn, cô ấy có thể chịu đựng được sao?"

"Cái này không cần chú Chung quan tâm, tôi tự có an bài!"

"Tự có an bài? An bài gì?" Chung Khuê tò mò hỏi.

"Chú không cần biết, chờ đến khi chúng tôi kết hôn, bản thân chú sẽ tự rõ!" Mặc Tử Hàn thần thần bí bí nói, khẽ cười tà.

Chung Khuê nhìn nụ cười của anh, hai mắt tràn đầy nếp nhăn có chút nhíu chặt.

"Kết hôn? Cháu đã quyết định muốn kết hôn?"

"Đúng vậy!"

"Chọn được ngày chưa?" Chung Khuê hỏi.

"Vẫn chưa, nhưng mà..... Chắc cũng chỉ trong mấy tháng gần tới đây!" Mặc Tử Hàn trả lời

Trong mấy tháng gần tới?

Chân mày Chung Khuê chau lên.

Nó đột nhiên đưa người phụ nữ này tới yến hội, lại nhờ yến hội này để mọi người thấy huyết long trên lưng cô ta, rất rõ ràng chờ đến ngày mai, mọi người trong hắc đạo sẽ biết sự tồn tại của người phụ nữ này, nhưng nó lại không có chút lo lắng, còn nói muốn cùng cô ta kết hôn, hơn nữa còn trong mấy tháng gần tới đây? Xem ra, nó cũng sớm đã tính toán được tốt, mà không hẳn là tính toán gần đây, có thể..... Có quan hệ rất lớn với việc ngồi bảy năm trong tù của nó.

Mục đích của nó rốt cuộc là cái gì đây?

"Được rồi!" Chung Khuê đột nhiên mở miệng, sau đó cười nói, "Nếu vị tiểu thư kia cũng sắp trở thành phu nhân cháu, vậy cháu có thể chính thức giới thiệu cô ấy với chú được không?"

Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại, nhìn ông ta nói, "Lần sau đi!"

"Lần sau? Tại sao? Hiện tại không phải là một cơ hội tốt sao? Vừa lúc..... Cô ấy đã trở lại!" Chung Khuê nói xong, ngón tay già nua liền chỉ hướng cửa đại sảnh.

Mặc Tử Hàn chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy Tử Thất Thất theo ngoài cửa đi vào, đang đi tới chỗ anh.

Trong nháy mắt liền an tâm nhưng lại trong nháy mắt trở nên bất an.

An tâm vì thấy cô bình an không có chuyện gì, mà bất an vì lão gia hỏa bên cạnh này, anh phải mau đẩy ông ta đi mới đúng.

Mười mấy giây ngắn ngủn, Tử Thất Thất đi tới bên cạnh Mặc Tử Hàn, khẽ mỉm cười với hai người.

Mặc Tử Hàn nhìn con mắt ửng đỏ của cô, khẽ nhíu mày.

"Em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.

"Không có việc gì!" Tử Thất Thất trả lời.

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Anh lại hỏi.


"Thật ra..... Em cảm thấy hơi mệt, em muốn về, chúng ta về thôi!" Tử Thất Thất cố ý lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, thân thể khẽ dựa vào anh, làm cho Chung Khuê thấy sự suy yếu của cô, tiện đà kiếm cớ cho Mặc Tử Hàn rời đi, bởi vì cô cảm giác giữa hai người bọn họ có loại không khí nguy hiểm, cũng không phải là giống thân nhân như Bách Hiên nói, mà là địch nhân.

"Được, chúng ta đi bây giờ!" Mặc Tử Hàn cuống quít đỡ lấy cô, liền muốn dẫn cô đi.

"Chờ chút!" Chung Khuê đột nhiên gọi bọn họ lại.

Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn về phía ông ta, xin lỗi nói, "Xin lỗi rồi chú Chung, cơ thể cô ấy vốn không tốt lắm, tôi lần sau sẽ chính thức giới thiệu hai người!"

"Không sao, không sao, lúc nào giới thiệu cũng được, chú cũng không bận tâm mấy cái đấy, nhưng....." Chung Khuê đột nhiên tiến lên một bước, gậy đầu chim ưng "cộc" một tiếng đập lên mặt đất, sau đó ông ta hờ hững vươn tay trái, chậm rãi tới gần khuôn mặt Tử Thất Thất.

"Chú muốn làm gì?" Mặc Tử Hàn khẩn trương kéo Tử Thất Thất qua, hai mắt trừng Chung Khuê.

Chung Khuê hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của anh, nhìn chằm chằm gương mặt Tử Thất Thất, chậm rãi gật đầu, nói, "Giống quá..... Giống quá..... Thật sự là quá giống....."

Giống?

Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đều nghi hoặc nhìn ông ta.

Ông ta có ý gì? Ông ta lại muốn làm trò giả dối gì?

"Giống quá..... Gương mặt..... Quả thực giống như đúc....." Chung Khuê càng ngày càng khoa trương, giọng nói cũng càng ngày càng cảm thán.

Rốt cuộc ông ta đang nói cái gì?

"Như cái gì?" Tử Thất Thất đột nhiên nghi hoặc hỏi ra lời.

"Giống một người!" Chung Khuê trả lời, khóe miệng mơ hồ lộ ra cười gian thực hiện được.

Một người?

Trái tim hiếu kỳ của Tử Thất Thất càng lúc càng lớn.

"Giống ai?" Cô lại hỏi.

"Một người bạn cũ, là người quen rất lâu trước kia!" Chung Khuê cố ý giấu đầu hở đuôi, không nói ra tên người nọ.

Mặc Tử Hàn nhìn ra quỷ dị của ông ta, vội vàng nói chen vào, "Hiện tại dân cư trên thế giới nhiều như vậy, gặp một hai người tướng mạo tương tự cũng không có gì kỳ quái, Thất Thất..... Em không phải là rất mệt sao? Chúng ta mau về thôi!"

Anh nói xong liền nắm tay Tử Thất Thất, muốn dẫn cô đi.

Tử Thất Thất mặc dù rất nghi ngờ người bạn cũ trong miệng ông ta, nhưng Mặc Tử Hàn nói cũng rất có đạo lý, hơn nữa ông ta cố ý chọn lúc bọn họ chuẩn bị đi nói ra lời đó, người sáng suốt cũng biết ông ta muốn ngăn cản bọn họ, vậy nên cô cũng không có cự tuyệt Mặc Tử Hàn, đi theo anh xoay người, tới cửa yến hội.

"Một người phụ nữ tên là Trữ Ngọc Nhi, cháu có biết không!" Chung Khuê nhìn bóng lưng Tử Thất Thất, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nhẹ giọng lạnh lùng nói ra.

Trữ Ngọc Nhi?

Hai chân Tử Thất Thất bỗng nhiên dừng lại!


Mặc Tử Hàn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô.

Trữ Ngọc Nhi?

Ông ta làm sao biết cái tên này? Không đúng, cẩn thận nghĩ lại, thanh âm này cô đã từng nghe một lần, khi đó là lúc Mặc Tử Hàn tuyên bố xác nhập công ty, cô trong đám người cũng nghe đến giọng nói như thế, hơn nữa khi đó, ông ta cũng nói ra cái tên "Ngọc Nhi" này.

"Làm sao chú biết cái tên này? Chú biết mẹ tôi?" Tử Thất Thất kích động trở lại, chất vấn nhìn ông ta.

"Ừ, biết!" Chung Khuê trả lời.

Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt nhìn ông ta.

Ông ta biết mẹ?

Nhưng mà cô cho tới bây giờ cũng không có thấy mẹ với ông ta gặp mặt, tại trong trí nhớ cô, mẹ chưa từng nhắc tới một người như vậy, hơn nữa ông ta còn là nguyên lão ba đời ở hắc đạo, mẹ sao có thể có quan hệ với người nguy hiểm như vậy? Không..... Chờ chút..... Có lẽ cũng không phải là kỳ quái, dù sao nhà bọn họ coi như là có chút danh tiếng, có người biết tên mẹ cô cũng không kỳ quái, cho nên..... Có thể.....

"Tôi không chỉ biết mẹ cháu, mà còn biết ba cháu!" Chung Khuê mở miệng, lại khơi mào lòng nghi ngờ của cô.

"Chú rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tử Thất Thất trực tiếp hỏi tới, không muốn vòng tới vòng lui với ông ta nữa.

"Không có gì, chỉ là thấy con gái của người bạn cũ, tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ mà thôi, nhưng mà tôi có chút kỳ quái, tại sao cháu lại họ Tử chứ? Cháu không nên họ Tử mới đúng!" Ông ta hai mắt giảo hoạt, đắc ý nhìn khuôn mặt tràn đầy nghi vấn của Tử Thất Thất.

Họ Tử?

Cô không nên họ Tử?

Đây là ý gì?

Cô không phải họ Tử, vậy họ gì? Ông ta đang nói cô không phải con gái ruột của ba cô sao? Hay là ông ta có ý khác?

"Chú rốt cuộc là có ý gì? Hãy nói rõ ràng đi!" Tử Thất Thất một bước tiến lên, khí thế hung mãnh ép hỏi.

"A....." Chung Khuê cười khẽ, nói, "Cháu muốn biết thì trở về hỏi cha mẹ cháu, bọn họ sẽ nói cho cháu biết!"

Cha mẹ?

Nghe hai chữ này, nước mắt trong khóe mắt Tử Thất Thất khẽ lóe lên.

"Nếu tôi có thể hỏi bọn họ được thì cũng đã đi rồi!"

Nghe được thanh âm khẽ run của cô, Chung Khuê nhíu mày, suy đoán nói, "Lẽ nào cha mẹ cháu đã....."

"Qua đời..... Bảy năm trước đã rời đi!" Tử Thất Thất đau đớn nói, hai tay nắm chặt, cố gắng duy trì sự kiên cường cuối cùng của mình. Vẫn không chịu nói ra chữ "chết" này.

Cái chữ này đối với cô mà nói, là một cấm kỵ!

Chung Khuê lúc nghe cô nói những lời này, hai mắt sắc bén khẽ hiện lên ưu thương nửa giây, ngay khi tất cả mọi người không có nhận thấy được liền khôi phục lại bộ dáng, sau đó cảm thán nói, "Không trách được..... Nếu cha mẹ cháu còn tại thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cháu với Tử Hàn ở chung!"

Lời này vừa nói ra, sát khí trong đôi mắt Mặc Tử Hàn nháy mắt bộc phát, tàn bạo nhìn chằm chằm ông ta, khẽ buộc chặt hốc mắt, lộ ra ánh mắt giết người.

"Tại sao? Chú tại sao nói như vậy? Rốt cuộc chú có quan hệ thế nào với ba mẹ tôi? Chú nói những lời đó là có ý gì?" Tử Thất Thất không ngừng hỏi tới, đã hoàn toàn mắc mưu ông ta, cũng hoàn toàn lọt vào bẫy rập của ông ta.

"Xin lỗi, tôi không thể nói cho cháu biết!" Chung Khuê trực tiếp cự tuyệt cô.

"Tại sao?" Tử Thất Thất giật mình hỏi.

"Không có tại sao, chỉ là tôi không muốn nói mà thôi, chính là như vậy! Được rồi, cháu vừa nói thân thể không thoải mái sao? Vậy mau về đi, chờ sau này chúng ta có cơ hội gặp lại, sẽ từ từ tán gẫu!" Chung Khuê cố ý thu tay lại, sau đó quay đầu gậy đầu chim ưng, thân thể chuyển về phía sau.


"Chờ đã, đừng đi!" Tử Thất Thất gọi ông ta lại.

Hai chân Chung Khuê dừng lại, khóe miệng tà ác.

"Phải thế nào chú mới bằng lòng nói cho tôi biết?" Cô hỏi.

"....." Chung Khuê trầm mặc.

"Chú nói nhiều với tôi như vậy, chú cố ý dẫn tới lòng hiếu kỳ của tôi, không phải là muốn tôi tới hỏi chú sao? Chú có yêu cầu gì, chú có mục đích gì, không bằng trực tiếp nói với tôi!" Tử Thất Thất trấn định nhìn ông ta, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta.

Chung Khuê trầm mặc chậm rãi quay người lại, nhìn bộ dáng quật cường của cô, giống như thấy được Trữ Ngọc Nhi năm đó.

Thật sự rất giống, phi thường giống, vô luận là gương mặt hay khí độ, đều giống hệt Trữ Ngọc Nhi năm đó, nhất là đôi mắt sáng trong kia, vĩnh viễn sáng ngời như thế, vĩnh viễn trong suốt như thế, thật sự giống như là Ngọc Nhi đứng trước mặt ông.

"Cháu thật sự muốn biết?" Ông ta nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy!" Tử Thất Thất trả lời.

"Được, tôi nói cho cháu biết, nhưng mà....." Chung Khuê muốn nói lại thôi.

Ông ta khẽ giơ tay trái lên, một phục vụ sinh vẫn đứng ở phía xa lập tức tới chỗ bọn họ, mà trong tay hắn cầm một cái khay, trên khay đặt một cái ly, trong ly có một ít rượu đỏ.

Tử Thất Thất nhìn ly rượu đỏ kia, sau đó lại nhìn về phía ông ta, đại khái đã đoán được ông ta muốn làm gì.

Chung Khuê khẽ cười, cầm ly rượu đỏ kia đưa về phía cô nói, "Chỉ cần cháu uống ly rượu này, tôi sẽ nói cho cháu biết!"

"Được!" Tử Thất Thất lập tức đáp ứng, nhận lấy ly rượu trong tay ông ta.

"Thất Thất!"

Mặc Tử Hàn vẫn đứng im lặng bên cạnh cô rốt cục mở miệng, nhanh chóng cầm lấy ly rượu từ tay cô, nói, "Không được uống!"

"Tại sao?" Tử Thất Thất hỏi ngược lại.

"Không có tại sao, anh nói em không được uống thì em không được uống!" Mặc Tử Hàn bá đạo ra lệnh.

Tử Thất Thất cau chặt mày trừng mắt nhìn anh.

"Anh buông em ra!" Cô cố chấp.

"Tử Thất Thất, em lẽ nào quên hứa hẹn của em với anh rồi sao? Em đã nói tối nay toàn bộ đều nghe theo anh!"

"Nhưng mà....."

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu em muốn biết chuyện cha mẹ em, vậy anh sẽ giúp em điều tra, anh sẽ giúp em tra ra toàn bộ rõ ràng, anh sẽ giúp em tháo bỏ tất cả nghi vấn, vậy nên em đừng nghe lời ông ta, đi theo anh..... Chúng ta về thôi!" Mặc Tử Hàn khẽ nói, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhìn biểu tình chậm rãi dao động của cô ấy.

"Cháu sẽ giúp cô ấy điều tra? Cháu cho rằng cháu có thể điều tra được sao?" Chung Khuê lại đột nhiên mở miệng, đắc ý nhìn anh.

Hai mắt Mặc Tử Hàn hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói, "Chú Chung, ly rượu hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy uống, nếu chú thật sự muốn mời rượu chúng tôi, vậy đợi đến ngày chúng tôi kết hôn đi!"

"Phải không?" Chung Khuê cười nhạt, hai mắt nhìn Tử Thất Thất nói, "Nhưng mà cô ấy giống như rất muốn uống ly rượu này."

Mặc Tử Hàn nhíu mày nhìn Tử Thất Thất.

Tử Thất Thất nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, trong lòng bắt đầu hỗn loạn không rõ.

Biết rõ là một cạm bẫy, nhưng mà cô vẫn muốn nhảy vào. Cô muốn biết ông ta tại sao nói mình không nên họ Tử? Cô muốn biết ông ta tại sao muốn nói nếu ba mẹ cô còn sống sẽ không để cô ở chúng với Mặc Tử Hàn? Cô còn muốn biết nhiều chuyện hơn nữa, chỉ cần là về chuyện ba mẹ, cô đều muốn biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui