Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Phương Lam đứng ở sau lưng, tận mắt nhìn thấy một màn tiết mục đặc sắc kia, khuôn mặt cô tà ác, vừa đi về phía trước, vừa vui vẻ nói: “ Anh đã từng có lần nói với em: “ Thời thế thay đổi, rất nhanh sẽ đến lượt em! Anh còn nói với em: Thất tình là khởi đầu, để tình yêu mới được bắt đầu! Không nghĩ đến nha……Em thật không tượng tượng được nha…..Tình yêu mới của anh Bách Hiên lại đến sớm như thế, hoa đào nở vội vã như vậy, giống như là sóng thần đánh tới, dọa em nhảy dựng lên! Vì em là nhân viên và cũng là bạn tốt của anh, em không thể không nói một câu, bị một cô gái trẻ kiên quyết nói ra: “ Em nhất định sẽ chiếm được anh, không có anh thì không thể được!”. Những từ ngữ như thế, anh đường đường là đàn ông……..Lúc này anh không cảm thấy bẽ mặt?

Cô nói xong, giơ tay phải của mình lên hướng lên trên miệng anh tựa như đang cầm micro.

Chân mày Bách Hiên nhíu lại, nhưng mà im lặng đến mức một câu cũng không thốt ra.

Phương Lam nhìn gương mặt nhăn nhó của anh, không khỏi lắc đầu, nói: “ Anh vẫn là tình cũ khó quên? Vẫn còn yêu Thất Thất sao?”.

Bách Hiên nghe được hai chữ ‘ Thất Thất ‘.Đột nhiên đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào hai mắt cô.

“Chuyện của anh, không cần em phải quan tâm!”. Anh lạnh lùng nói.

“Em không nghĩ là muốn quan tâm, nhưng mà sự việc đã đến nước này, anh cần gì phải không chiếm được một người con gái, mà vứt bỏ đi duyên phận trước mắt hả?’. Phương Lam không tự chủ được lại nổi lên tính bà mối.

“Không chiếm được người?”. Bách Hiên nhỏ giọng lẩm bẩm, con tim đau nhói, càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Không sai, Thất Thất đã thẳng thắn từ chối anh, cô ấy đối với anh cũng đã nói rõ ràng rồi, cho nên anh hãy tử bỏ vọng tưởng này đi, hãy biết quý trọng cô gái ở trước mắt anh!”.

“Từ bỏ vọng tưởng này, em muốn anh từ bỏ vọng tưởng này!”. Bỗng nhiên Bách Hiên nhếch miệng mỉa mai, giễu cợt nói: “ Anh cũng muốn từ bỏ vọng tưởng này, anh cũng muốn quên đi Tử Thất Thất, anh cũng muốn trở lại cuộc sống như trước kia, nhưng mà anh không làm được……Anh đã cố gắng tự thuyết phục bản thân mình, nhưng không có cách nào chính là không có cách nào hết, bởi vì nó không muốn từ bỏ……”. Tay của anh dùng sức đặt lên trên trái tim mình, đặt lên trái tim đang đau đớn dữ dội, quát nhẹ nói: “ Nó không chịu để cho anh từ bỏ, nó không muốn để cho anh quên đi, nó không hề nghe theo sự điều khiển của anh, chính nó không muốn để cho anh chết tâm………Em nói anh phải làm thế nào? Anh phải làm cái gì đây?

Phương Lam đột nhiên trầm mặc, chân mày hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt thương tâm muốn chết kia.

Phải làm như nào mới có thể an ủi được người đàn ông đáng thương này?

Phải làm như thế nào mới có thể biến anh trở lại bộ dạng như lúc đầu?

Phải làm như nào để cho lòng của anh, không còn đau nữa?

Rõ ràng đã nói từ rất sớm rất sớm với anh ấy, Thất Thất sẽ không để ý đến anh ấy, rõ ràng đã cố gắng ám chỉ đã cho anh sớm từ bỏ ý định trong lòng, thế nhưng anh lại không có cách nào chấp nhận được sự thật này.

Tình cảm bảy năm quá mức sâu đậm, quá mức trầm trọng, nếu như muốn bắt bản thân anh đặt tình cảm lên trên người cô gái kia, như vậy thì anh ấy sẽ không còn là Bách Hiền dịu dàng nữa rồi.

Một lòng chung tình không phân tâm, là ưu điểm lớn nhất của anh………đồng thời cũng là…….khuyết điểm lớn nhất hại anh.

“Mặc dù em không biết làm cách nào để anh chết tâm với Tiểu Thất, nhưng ba tháng sau anh sẽ kết hôn cùng với cô gái kia, anh định xử lý chuyện tình cảm này như thế nào?”. Thanh âm nhẹ nhàng của cô hỏi.

“Anh sẽ nghĩ cách, tóm lại……….Anh sẽ không kết hôn cùng cô ấy!”.

“Haizz……….” Phương Lam thở một hơi thật dài, vẻ mặt chân thành nói với anh: “ Em là một cô gái, em không thể không nhắc nhở anh, phụ nữ khi yêu một người nào đó, thì sẽ vô cùng cố chấp, có thể là đến lúc chết cũng không dừng lại, chưa thấy vực chưa quay đầu, cố chấp gần như đáng sợ……Nếu như anh thật sự không thích cô ấy, phải nhanh chóng nói rõ ràng với cô ấy, một mực né tránh, một mực không nhìn, một mực không để ý không hỏi đến, sẽ chỉ làm cho cô ấy càng ngày càng muốn chinh phục anh, em nhớ anh cũng đã từng trải qua cảm nhận này, giống như anh và Tiểu Thất, cho nên ngàn vạn lần đừng có cố gắng kéo dài thời gian kết hôn mà hãy nói cho cô ấy biết căn bản là anh không muốn cùng cô ấy kết hôn …Bởi vì phụ nữ thống hận nhất là người phụ nữ khác cướp đi hạnh phúc của mình, hận nhất người nào đã phá hỏng đi hôn lễ của cô ta, coi như là người anh thích, cô ấy cũng sẽ căm hận, đây chính là vì tình mà sinh hận, vì vậy anh phải quyết định dứt khoát, bởi vì phụ nữ thà bị người khác làm cho sảng khoái, cũng không hi vọng người khác làm cho mình đau khổ…….Em nói nhiều như thế, anh đều hiểu cả chứ? ”

Mỗi câu của cô Bách Hiên đều thu hết vào trong tai, sau đó hơi gật gật đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “ Anh đã hiểu rõ rồi!”.

“Nhưng mà……” Phương Lam bỗng dưng mở miệng, gương mặt cười tà, nói: “ Thân là bạn bè tốt của anh, em còn muốn nhắc nhở anh thêm một câu nữa: “Chân trời chỗ nào mà không có hoa thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa, hoa nở nên hái thì phải hái, chứ không nên để hoa nở rồi phải bẻ cành! Haizz…….” Cô đột nhiên hít sâu than thở, vỗ vỗ vai anh, thở dài nói: “Tuổi của anh không còn nhỏ nữa, nhân lúc mình còn thu hút được, cũng đừng có kén cá chọn canh, có người anh nhìn là miếng mồi ngon, thì anh nên liền trộm đi!”.

Gương mặt Bách Hiên đang nặng nề nhanh chóng phủ lên một tầng tức giận nhàn nhạt.

“Em rốt cuộc là muốn khuyên anh từ bỏ cô ấy, hay là muốn khuyên anh chấp nhận cô gái kia?”.

Bách Hiên nhìn gương mặt hả hê của cô, chỉ cảm thấy đau lòng nhanh chóng giảm xuống, thay vào đó là hỏa khí không ngừng tăng cao. Cô gái này dường như yêu thích làm cho chuyện của người khác trở nên phức tạp, hơn nữa còn yêu thích nhìn bộ dạng đau khổ của người khác, tựa như càng thương tâm, cô ấy càng vui vẻ, chỉ mong muốn ước gì người trên toàn thế giới đều khóc lóc rên rỉ, rồi cô sẽ ung dung tự tại đứng từ đằng xa mà ngắm nhìn tình cảnh có một không hai, nhưng không thể không thừa nhận, cô rất thông minh, vô cùng thông minh……..


“Không bằng như thế này đi!”. Bách Hiên chợt mở miệng, giống như đã nghĩ ra một biện pháp tốt.

“Cách gì?”. Phương Lam nghi ngờ.

“Không lấy tiền thuê phòng, em phải giúp anh làm cho Hạ Thủy Ngưng từ bỏ anh, và hủy bỏ hôn lễ sau ba tháng nữa!”.

“Cái gì? Em?”. Phương Lam giật nẩy người.

“Cứ quyết định như thế!”. Bách Hiên một mình quyết định, nói xong liền thẳng bước ra ngoài.

“Này, chờ em một chút, sao anh lại toàn quyền quyết định như thế? Em vẫn chưa đồng ý với anh, em không muốn dính vào mấy cái loại chuyện tình có hại cho bản thân thế này, em không đồng ý, em nhất quyết không đồng ý!”. Phương Lam đuổi theo anh, lớn tiếng nói ra.

Bước chân Bách Hiên đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô nói: “ Được, em muốn từ chối, thế thì em phải lập tức dọn ra khỏi chỗ này!”.

“Anh…….Anh uy hiếp em?”. Cô tức giận.

“Không sai, anh đang uy hiếp em, vậy em có thể làm được cái gì nào?”.

“Anh từ khi nào thay đổi thành con người vô tình như thế? Đừng quên, trước kia là em đã giúp anh!”.

“Anh cũng chưa từng quên em đã hại anh, tóm lại em bây giờ, chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất: Rời đi ngay lúc này, sẽ bị người ta bắt được………..Thứ hai: Giúp anh nghĩ ra cách, anh sẽ bảo vệ em bình an vô sự…….”.

“………………..” Phương Lam im lặng nhìn anh, tiến cũng khó lùi cũng khó.

Bách Hiên nhìn gương mặt khó xử của cô, phiền lòng của bản thân cũng đã chuyển biển tốt, toàn thân cũng đã bình tĩnh trở lại. Có nên để cho cô nếm thử chút mùi vị khổ sở, hơn nữa cô nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách tốt nhất giúp anh giải quyết vấn đề này………Để anh chuyên tâm nghĩ ra biện pháp cướp đoạt quyền lực ở nhà họ Bách, đánh đổ sản nghiệp của Bách Vân Sơn người đứng đầu nhà họ Bách, để cho ông ấy không thể khống chế cuộc đời của anh nữa.

“Anh cho em hai mươi tư tiếng suy nghĩ, giờ này ngày mai, hãy cho anh một đáp án chắc chắn!”. Anh lạnh lùng nói ra, một lần nữa sải bước chân đi khỏi.

Phương Lam nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, đột nhiên cảm thấy anh so với trước kia càng thêm chín chắn, ngạo nghễ, xóa bỏ hình ảnh dịu dàng, tăng thêm khí thế đàn ông, dù nội tâm vẫn như trước không bộc lộ ra, nhưng đã không còn ngu xuẩn như lần trước nữa, rốt cuộc Tử Thất Thất làm tổn thương anh, hay là tạo ra cơ hội cho anh……..

“Này, Tiểu Hiên Tử Bách gia kia, anh nghe cho rõ đây, bổn cung đồng ý giúp ngươi, nhưng mà bổn cung muốn nói cho ngươi biết, bất kể Bổn cung có làm cái gì, hậu quả phải do ngươi phụ trách, đến lúc đấy………Ngươi có khóc cũng đừng trách Bổn cung phá hư nhân duyên tốt của ngươi!”.

Cô hướng về phía anh quát to, khóe miệng Bách Hiên không tự chủ nhếch lên……….

Bổn cung?

“A……….” Hắn cười.

※※※

Ba ngày sau

Biệt thự nhà họ Mặc.

Trong ba ngày này, Mặc Tử Hàn không đi gặp mặt Tử Thất Thất, để cho cô yên lặng một mình hồi phục cơ thể, mà không khí giữa hai người cũng thay đổi là lạ, cả hai đều khách sáo với nhau, không có bất kỳ một cuộc cãi vã, không có bất kì tranh chấp, cũng không có bất kì một câu thừa thãi, thoạt nhìn là hòa bình, nhưng mà giống như chỉ còn lại một mình sống trên thế giới, đem đối phương vứt ra ngoài……..

Buổi tối

Tử Thất Thất ăn cơm tối xong, nhanh chóng vọt một cái đi tắm, sau đó nằm lên trên giường chuẩn bị đi ngủ thật sớm.


Mà Mặc Tử Hàn cũng đi vào trong phòng, cởi quần áo của mình ra, cũng không có đi vào phòng tắm, mà trực tiếp lên trên giường, nằm vào trong chăn.

Ở hai bên giường lớn, hai người đưa lưng quay về phía nhau, cùng đắp chung một cái chăn, khoảng cách trung gian 20cm, gió lạnh không ngừng thổi vào trong khe hở, thổi lạnh giống lưng hai người.

Bỗng nhiên……

Mặc Tử Hàn giống như đang ngủ, hơi kéo một đoạn chăn.

Tử Thất Thất đột ngột giương hai mắt.

Chăn trên người chỉ còn lại một nửa, từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Mặc Tử Hàn đang ngủ say, không thèm để ý, lại một lần nữa nằm xuống đưa lưng về phía anh, rồi nhẹ nhàng nắm chăn, từ từ kéo về phía bên mình, cho đến khi phủ lên toàn cơ thể mới thôi, nhắm hai mắt lại, an tâm ngủ tiếp.

Bỗng nhiên lại……….

Mặc Tử Hàn lại kéo chăn một lần nữa, so với lúc trước dùng sức kéo nhiều hơn.

Tử Thất Thất mở mắt một lần nữa!

Chăn trên người chỉ còn lại một nửa, mà cơ thể gần như đã bị lộ hết ra ngoài, nhiệt độ bình thường nhanh chóng giảm xuống………

Xảy ra chuyện gì?

Lại kéo?

Anh ta thật sự ngủ mơ sao? Sẽ không phải là đang giả vờ ngủ đấy chứ?

Nhanh chóng ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cũng không gì ra điểm kỳ điểm khác thường gì.

“Mặc Tử Hàn?’. Cô nhỏ giọng gọi tên anh, thử thăm dò.

“……..” Mặc Tử Hàn im lặng, giả vờ ngủ một cách hoàn hảo.

Tử Thất Thất nhíu mày, một lần nữa đưa lưng về phía anh, đôi tay dùng sức kéo chăn, nhắm hai mắt trong lòng vẫn nghi ngờ, ngủ lần thứ ba.

Ai ngờ……..Lần này cô chỉ mới vừa nhắm mắt, Mặc Tử Hàn liền lập tức kéo hết chăn về phía anh, rõ ràng muốn nói cho cô biết, anh chưa có ngủ, mà cố ý gây sự.

Tử Thất Thất khó chịu trợn tròn hai mắt, hung hăng cắn răng.

Anh ta cố ý!

Tên đàn ông khốn kiếp cố tình không muốn cô ngủ thật ngon.

Được!

Anh muốn như thế chứ gì! Cho anh tất…..Không có gì vẫn ngủ được!


Tử Thất Thất kiên quyết nhắm hai mắt, hoàn toàn không đáp lại anh, ôm người mà ngủ, lạnh lùng nhắm mắt.

Mặc Từ Hàn chờ đợi mấy phút, không thấy cô có bất kì phản ứng gì, đành phải mở mắt.

Tại sao mình lại muốn chơi trò chơi của trẻ con này với cô ấy? Anh khi nào thì thay đổi thành bộ dạng ngây thơ như vậy rồi hả? Từ lúc nào trở nên nhu nhược như thế này? Muốn bế thì cứ bế, muốn hôn thì cứ hôn, muồn làm liền làm, anh còn khó xử cái gì?

Đáng chết!

Trong lòng anh tức giận mắng!

Đột nhiên xoay người, vén chăn trên người mình lên, từ phía sau ôm cô vào lòng, đem chăn đắp thật kín lên trên cơ thể hai người.

Phút chốc, Tử Thất Thất cảm thấy ấm áp.

“Anh muốn làm gì?”. Cô mở mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt hỏi.

“Anh nghĩ anh muốn em!”. Mặc Tử Hàn mở miệng trực tiếp nói bên tai cô.

Trái tim Tử Thất Thất nhanh chóng đập điên cuồng, trên mặt như cũ vẫn giữ nét bình tĩnh, cố làm bản thân trấn định nói: “ Hôm nay không được!”.

“Tại sao?”. Anh lập tức hỏi.

“Bởi vì…….”. Giọng nói Tử Thất Thất hạ thấp, nhỏ giọng trả lời: “ Dì cả của tôi đến rồi!”.

Mặc Tử Hàn cau mày.

Lúc nào đến thì không đến, lại nhất định đến đúng lúc này? Đáng chết…….Anh đã nhẫn nại bốn ngày rồi.

“Cụ thể là bao nhiêu ngày?”. Anh rầu rĩ hỏi, đôi tay hơi khép vào, ôm cô thật chặt.

“Bảy ngày đấy!”.

“Bảy ngày?”. Cả người Mặc Tử Hàn như bị đả kích, nhắm hai mắt lại phiền não, vùi đầu vào vai cô, làm nũng giọng nỉ non: “ Có thể nhanh hơn một chút được không?”.

Tử Thất Thất đổ mồ hôi (O﹏O|||)~

“Chuyện này, cũng không thể do tôi quyết định!”.

“Vậy do ai quyết định?”. Mặc Tử Hàn bắt đầu cố tình gây sự. Có thể nói chuyện cùng cô như thấy này, tâm trạng của anh dần dần tốt lên.

“Này…….” Tử Thất Thất lúng túng: “ Anh phải hỏi Nữ Oa nương nương rồi!”.

“Tại sao lại phải hỏi bà ta?”

“Bởi vì bà ta sáng tạo ra loài người!”.

“Cái gì? Con người không phải do loài vượn tiến hóa thành sao? Khi nào thì bà ta sáng tạo ra?”.

“Này……Anh……..” Tử Thất Thất á khẩu không trả lời được.

Tại sao anh ta đột nhiên lại trở thành con nít thế này? Rốt cuộc là anh ta có thể thay đổi được bao nhiêu tính cách? Tính tình thay đổi đến mức độ nào?

“Đúng rồi!”. Giọng Mặc Tử Hàn đột nhiên thay đổi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “ Tối mai có thể anh phải về muộn, cũng có thể……không về!”.

Sẽ không về!

Tử Thất Thất ngạc nhiên.


Kể từ khi cô ở trong ngôi nhà này, mặc dù chưa được bao nhiêu lâu, nhưng mà khi anh đi ra ngoài sẽ quay về nhà thật sớm, hơn nữa cũng chưa bao giờ ngủ bên ngoài, mặc dù ba ngày này bọn họ vẫn duy trì khoảng cách ‘ kính nhau như khách ‘, nhưng mỗi đêm anh sẽ tự động trở về với cô, ngủ bên cạnh cô.

Bỗng nhiên!

Cô nghĩ đến mấy câu Mặc Thâm Dạ đã nói với cô.

“……Mặc dù hắn ta rất hay thay đổi phụ nữ, bên cạnh người cũng sẽ không vượt quá mười ngày, nhưng mà có một người phụ nữ hắn vẫn chưa dừng quan hệ với cô ta…….”

Trái tim cô đột nhiên thắt lại, chẳng lẽ anh ta muốn tìm đến người phụ nữ kia sao?

“Vì sao?” Cô hồi hộp, bật thốt ra câu hỏi.

“Bởi vì ngày mai có một bữa tiệc rất quan trọng, có thể sẽ gặp nhiều người quen, vì vậy…….” Mặc Tử Hàn không muốn nói dối quá nhiều, cho nên lựa thời cơ, muốn nói lại thôi để tự cô suy nghĩ.

“A!”. Tử Thất Thất nhẹ nhàng đáp lại.

Là do cô suy nghĩ nhiều sao?

Hơn nữa vì sao cô lại căng thẳng như thế này, còn bày ra bộ dạng ghen tị!?

Anh ta ở chung một chỗ quan hệ với ai thì sao? Anh ta muốn lên giường cùng người phụ nữ nào thì sẽ làm sao? Chẳng lẽ muốn anh ta thủ thân như ngọc với cô à?

Dừng!

Không thèm nghĩ nữa…….

Thích làm sao được cái loại người đấy!

Cô chầm chậm nhắm hai mắt, muốn cho bản thân nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, quên hết đi phiền não.

“Thất Thất……” Đột nhiên Mặc Tử Hàn nhỏ giọng gọi cô.

“Tôi mệt rồi, ngủ đi!”. Tử Thất Thất nhẹ giọng nói với anh.

Mặc Tử Hàn nhìn gò má cô nghi ngờ, không khỏi nhíu mày, đôi tay lại một lần nữa ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô, cũng nhắm hai mắt lại giống cô.

Mà ngày mai……Là sinh nhật Thủy Miểu.

……………..

Sáng sớm hôm sau.

Mặc Tử Hàn rời giường, tắm, rửa mặt xong, mặc tây trang, Tử Thất Thất vẫn nằm ngủ trên giường ngủ say như cũ.

Anh chậm rãi đi đến cửa, mở cửa phòng ra, nhưng hai chân mãi mà vẫn chưa bước ra cửa phòng, đột nhiên quay người lại, đi đến cạnh giường, từ từ cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cô, rồi thì thào nói: “Anh đi đây, bảo bối!”.

Nói xong, anh luyến tiếc lại hôn lên môi cô một lần nữa, rồi lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi cửa phòng.

“Cạch cạch!”.

Tiếng cửa đóng cửa lại vang lên, Tử Thất Thất từ từ mở hai mắt của mình ra.

Tối nay……..

Anh sẽ không quay về sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui