Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng nói của cô, một hồi im lặng do dự.
Thủy Miểu đợi gần một phút, vẫn không nghe thấy thanh âm của anh, cho nên mất mát hỏi: "Điện hạ? Không thể được sao? Liên tục một chút xíu thời gian ngài cũng không có sao? Có phải là……..ngài không muốn gặp tôi? "
Mặc Tử Hàn phiền muộn nhắm hai mắt lại, sau đó mở mắt ra, anh nói: "Tôi biết rõ rồi, đến sinh nhật cô tôi sẽ đến gặp! "
"Thật? ngài đồng ý với tôi? "
"Ừ! "
"Vậy tôi sẽ chờ ngài, chờ đến lúc nào ngài tới mới thôi! "
" Được! "
" Vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài làm việc, bái bai! "
" Ừ! "
Sau khi Mặc Tử Hàn nhẹ giọng trả lời, mà lúc này Thủy Miểu lưu luyến không muốn cúp điện thoại, trên mặt Mặc Tử Hàn lạnh băng dị thường, mà còn chau mày, hết sức phiền muộn.
Anh phải xử lý mối quan hệ với người phụ nữ này như thế nào đây? Anh làm thế nào mở miệng với cô đây?
Nếu như là trước kia, anh sẽ lập tức đồng ý mọi yêu cầu của cô, nhưng mà vừa nãy khi nghe thấy giọng nói của cô một khắc kia, thế nhưng trong đầu anh đều chỉ nghĩ đến Tử Thất Thất, thế nhưng anh không muốn Tử Thất Thất phát hiện ra sự tồn tại của Thủy Miểu, không muốn cô biết được mối quan hệ giữa hai người bọn họ, không muốn vì vậy mà cô tức giận anh, mà càng thêm buồn cười nhất chính là………Trong giờ phút này anh lại muốn xây dựng nhân phẩm của mình, muốn cho cô biết mình nghiêm túc đến bao nhiêu, thật lòng bao nhiêu, chung tình bao nhiêu, không phân tâm bao nhiêu, thậm chí so với cái loại đàn ông dịu dàng như Bách Hiên tốt hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần, gấp vạn lần người đàn ông tốt…….
“A…….” Đột nhiên anh cười khẽ, tự chế giễu bản thân.
Mặc Tử Hàn anh mà cùng có cái loại thời điểm hối hận không kịp.
Buồn cười……….
Thật là quá buồn cười!
Cô gái Tử Thất Thất rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, tại sao anh lại điên cuồng muốn cô đến như thế? Cô vì sao lại khiến cho anh động lòng? Cô dựa vào cái gì mà làm cho anh nhọc lòng như thế? Tại sao cô…….. Tại sao cô……Tại sao anh lại muốn yêu cô như vậy?
Có ai giải thích cho anh được không?
Có ai có thể cho anh câu trả lời được không?
Có ai…..có thể nói cho anh biết đáp án không?
Rốt cuộc cô dựa vào cái gì?
“Cô gái đáng chết…….” Anh líu ríu mở miệng, hung hăng nói: “ Là em tới trêu chọc tôi trước, tôi nhất định sẽ khiến cho em phải trả giá đắt, tôi nhất định sẽ làm cho em cả đời cũng không thể rời bỏ tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em……không thể không có tôi!”.
※※※
Gần tối,
Tử Thất Thất cố ý ăn xong cơm tối thật nhanh, hai mắt treo trên vách tường nhìn đồng hồ báo thức. Khớp thời gian Mặc Tử Hàn trở về, hốt hoảng nằm lên trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, thật sự nghiêm túc đắp chăn, lọ thuốc nhỏ mà Mặc Thâm Dạ đưa cho cô, cũng đã chắc chắn nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bị kế hoạch ra ngoài.
“ Cạch cạch!”
Đột nhiên vang lên âm thanh mở cửa phòng, Tử Thất Thất vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Mặc Tử Hàn đi vào bên trong phòng, hai mắt nhìn chiếc lưng đưa về phía người anh, Tử Thất Thất nằm trên giường.
Cô ngủ thiếp đi?
Nằm ở trên giường suốt cả một ngày, lại còn có thể quen nằm như thế?
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng sải bước chân tiêu sái đi đến mép giường, cố ý đối mặt với bóng lưng của cô, nhìn thân thể nhỏ bé của cô động đậy thấp thỏm không yên trên đệm, sau đó anh đem quần áo từng cái từng cái toàn bộ đều cởi ra, toàn thân trần truồng, đi lên trên giường, đè người xuống bên cạnh cô ở gần tai cô, khí nóng nhẹ nhàng, nói: “ Nhẽ ra….Anh còn muốn, khi anh trở về, em có thể cười nói với anh một câu: “ Anh đã về rồi”, như thế tối hôm nay anh sẽ để em ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho thật khỏe, nhưng mà không nghĩ tới em lại bướng bỉnh giả vờ ngủ, mà còn dám đưa lưng về phía anh, cho nên anh quyết định, chờ anh tắm xong, sẽ trừng phạt em thật tốt, yêu thương em thật tốt, để em hưởng thụ thật tốt sung sướng vui vẻ không gì sánh bằng, cho nên em hãy ngoan ngoãn nằm ở đây chờ anh, anh rất nhanh sẽ tới cùng em hô mưa gọi gió…”.
Anh nói xong, đặt trên gò má cô một nụ hôn, sau đó cười đắc ý, cơ thể cao lớn trần truồng lập tức đứng dậy bước vào trong nhà tắm.
Thời điểm cửa phòng vừa vặn đóng vào, Tử Thất Thất đột nhiên mở mắt ra.
Anh ta là cố ý……
Anh ta cố ý nói nhỏ ở bên tai của cô, cố ý phát ra thanh âm tà mị, cố ý sử dụng loại ngôn ngữ mập mờ đó, để cho cô phải sợ hãi.
Chợt, cô động đậy tay phải của mình, nhìn cái bình thuốc nho nhỏ.
Muốn uống sao? Vẫn phải uống?
Phải tin tưởng Mặc Thâm Dạ sao? Vẫn còn chưa tin anh ta?
Thật ra cô đã định không để ý đến hành vi của anh ta rồi, nhưng mà hôm nay cô rất không thoải mái, suốt cả ngày ở phía dưới căng đau không biến mất, giống như là bị lửa thiêu: lửa thiêu đốt ở phía sau, cái loại nóng rực đó còn ẩn núp dưới da thịt của cô, mãi về sau cũng không thể tản đi.
Đột nhiên, cô hạ quyết tâm!
Thôi, chết thì chết đi, chết sớm đầu thai sớm, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên uống loại thuốc kì lạ này, thật sự không có gì đáng sợ đâu.
Cô nhanh chóng mở bình thuốc nhỏ trong tay ra, lấy bên trong chừng một viên thuốc màu trắng, can đảm bỏ vào miệng, nuốt vào trong bụng, sau đó đem bình thuốc thu lại, giấu ở giữa kẽ đệm.
Mới đầu thân thể của cô còn không thấy có cảm giác gì, nhưng mà sau ba phút ngắn ngủi, cơ thể của cô liền bắt đầu nóng lên, nóng lên, sau đó càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, tiếp theo hô hấp bắt đầu thay đổi gấp gáp, đầu cũng vì nhiệt độ tăng cao mà hỗn loạn, toàn thân đều vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc Mặc Thâm Dạ cho cô uống cái gì?
Phản ứng như thế……. Sẽ không phải là mị dược đấy chứ?
…………………..
Mười phút sau,
Mặc Tử Hàn từ phòng tắm đi ra, phía dưới chỉ đơn giản quấn một cái khăn tắm, trên cơ thể tráng kiện còn tùy ý để lại những giọt nước nhỏ trong suốt, thỉnh thoảng có một vài giọt chảy xuống, theo đường cong hoàn mỹ và bắp thịt của anh chảy xuống dưới đất.
Hai mắt anh thâm thúy nhìn trên giường Tử Thất Thất vẫn nằm như cũ, khóe miệng đắc ý từ từ nhếch lên một nụ cười tà, sau đó từng bước từng bước đi từ từ đến mép giường, hơi nhấc chăn lên, đột nhiên chui vào, đè ở trên người cô.
“Tử Thất Thất đừng giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra nhanh lên!” Anh nhỏ giọng ra lệnh, thân thể từ từ đến gần xuống phía dưới.
“…….” Tử Thất Thất vẫn im lặng, không có bất kì câu trả lời nào.
Mặc Tử Hàn khóe miệng nhếch lên đường cong một lần nữa cười lạnh, đem thân thể nặng nề của chính mình đè lên người cô, rồi sau đó lập tức hôn lên môi cô, cố ý nhẹ nhàng gặm cắn, để làm cho cô đau đớn, để cho cô mở mắt ra.
Nhưng mà đột nhiên……….
Thân thể anh chợt chống lên, trong phút chốc rời khỏi cơ thể cô, anh cũng kinh ngạc khi nhìn gò má cô hồng hồng, còn có cả đầu đầy mồ hôi hột. Mà hô hấp của cô cũng rất rối loạn, thân thể nóng lên dị thường, ngay khi anh vừa mới hôn môi, cũng là nóng bỏng cả lên.
Cô làm sao thế?
Sốt sao?
Anh vô cùng hoảng hốt đưa tay của mình ra, đặt lên cái trán đầy mồ hôi hột, quả nhiên là rất nóng.
“Đáng chết!” Anh mắng.
Thời điểm khi anh bước vào căn phòng tại sao anh lại không chú ý đến? Còn tưởng rằng cô giả vờ ngủ, còn tưởng rằng cô cố ý muốn tránh né anh, thật ra thì anh nên sớm nghĩ ra mới đúng, ngày hôm qua cơ thể của cô bị anh thô bạo, nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà anh chưa từng nghĩ đến sự việc này.
“Đáng chết!” Anh lại mắng một lần nữa: “ Đáng chết, đáng chết, đáng chết……..”
“Ư…….” Tử Thất Thất đột nhiên ngâm ra một tiếng, khó chịu từ từ mở hai hai mắt của mình ra, mơ mơ màng màng nhìn mặt của Mặc Tử Hàn, chậm rãi mở to miệng, lại một lần nữa rên rỉ líu ríu: “ Rất…….rất…… nóng…..nóng quá……. Không……. Là lạnh quá…… thật khó chịu….. Nóng quá…..Nóng……Lạnh……lạnh quá………”
Mặc Tử Hàn cau mày thật sâu, đột nhiên nhanh chóng đi xuống giường, đem chăn đắp thật lên người cô, sau đó không chú ý đến bản thân mình bộ dạng trần truồng, nóng nảy rống to: “ Hỏa Diễm!”.
“Cạch cạch!” Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, miệng cung kính khom lưng: “ Điện hạ, ngài có gì sai bảo?”
“Đi gọi bác sĩ-- Mau!” Anh quát to ra lệnh, lòng như lửa đốt.
Mặc Tử Hàn hốt hoảng ngồi ở mép giường, tiện tay cầm cái áo bên cạnh gối, luốn cuống lau mồ hôi toát ra không ngừng trên trán cô.
Tử Thất Thất mắt hoa, đầu choáng váng, hình như ý thức cũng ngày càng mơ hồ, cô mơ mơ màng màng nhìn Mặc Tử Hàn, nhưng mà không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này.
“ Đại khốn kiếp……” Cô mệt mỏi mắng: “ Cái người này…….đại khốn kiếp……đại khốn kiếp….Tại sao…… Vì sao lại đối xử với tôi như vậy….Tại sao……… Tại sao……. Tên khốn kiếp………Đồ tồi…..” Cô nói xong, vô lực vươn tay vỗ lung tung trên ngực trần của anh, mà nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, lóe lên đau lòng.
“Đúng đúng đúng, anh là đại khốn kiếp, anh là đồ tồi, đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh…….. Em hãy ngoan ngoãn nghe lời đừng nên lộn xộn, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, em nghe lời anh…….nghe lời anh….ngoan…..” Anh hoang mang nói, lời nói vừa nhỏ nhẹ lại vừa dịu dàng an ủi cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thả vào trong chăn.
“Khốn kiếp……..Quá khốn kiếp…….. Cái người này rất rất khốn kiếp……..rất rất rất khốn kiếp……..” Tử Thất Thất giống như một người say rượu, đang đùa giỡn như điên, hoàn toàn không biết mình đang nói xằng nói bậy những thứ gì, giống như giọng nói, ý nghĩ, cơ thể đều bị người khác khống chế, không tự chủ nói xong, không tự chủ được vô lực đấm hắn hai quả đấm, sau đó yếu ớt, nghẹn ngào, nói: “Khốn kiếp…….Tại sao……..Tại sao……Tại sao tôi lại….Thích cái tên đại khốn kiếp này……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...