Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Cô gái chết tiệt kia lại thừa dịp anh ngủ mê man đào tẩu?

Mặc Tử Hàn kích động ngồi dậy, vết thương phía sau lưng nháy mắt đau đớn làm cho chân mày anh cau lại thành một đoàn.

Đáng chết! Không thể để cho cô ấy đào tẩu, không thể để cho cô ấy rời đi, nhất định phải đem cô bắt trở lại, lập tức bắt về.

Nhịn đau, Mặc Tử Hàn hai chân rơi xuống đất, chống thân thể vừa muốn xuống giường.

"Két"

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tử Thất Thất bưng một cái khay đứng ở cửa phòng.

Hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, bỗng nhiên kinh ngạc trừng lớn, cô nói, "Làm sao anh lại xuống giường rồi? Thân thể của anh không thể lộn xộn, mau nằm xuống!"

Cô vừa nói vừa vội vã đi tới bên giường, đem vật cầm trong tay đặt ở đầu giường, sau đó thật cẩn thận đi đến đỡ thân thể anh, để cho anh ngồi xuống.

Mặc Tử Hàn nhìn cô, tức giận chất vấn, "Em đi đâu? Tôi không phải đã nói em không được ra khỏi căn phòng này, em không được rời khỏi tôi sao?"

"Tôi chỉ đi chuẩn bị chút đồ ăn, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì, tôi sợ anh sau khi tỉnh lại sẽ đói, cho nên....." Tử Thất Thất nói đến một nửa, hai mắt liền nhìn về phía khay đặt ở trên tủ đầu giường.

Phía trên để một chén cháo trắng, còn có một đĩa nhỏ đựng dưa chuột dưa muối, mà trên bát cháo trắng còn bốc hơi nóng, rất rõ ràng là vừa mới làm.

Mặc Tử Hàn nhìn bát cháo kia, tức giận trong đôi mắt biến mất, đem tầm mắt chuyển dời đến trên khuôn mặt của cô, ôn nhu vỗ vỗ bên cạnh giường, nói, "Tới đây, ngồi xuống!"

Tử Thất Thất trầm mặc mím môi, ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, ngồi ở bên cạnh anh.


Mặc Tử Hàn giơ lên hai cánh tay nặng nề, đem cả người cô ôm lấy, đem thân thể của mình toàn bộ đều dựa vào trên cô, an tâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, "Từ nay về sau em không được rời khỏi tôi, không có lệnh của tôi, em phải ở lại bên cạnh tôi."

Loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, so sánh với đau đớn còn khó chịu gấp mấy lần, so với chết còn khó chịu mấy trăm lần, kể từ khi Phương Lam nói qua câu nói kia, tim của anh liền không thể yên ổn, anh một chút cũng không giống mình, lại sẽ lo lắng như vậy, lại sợ hãi như vậy, lại yếu đuối như vậy.... Mặc Tử Hàn anh, người thống trị hắc đạo, tổng giám đốc cấp cao nhất của mười mấy công ty trong quốc tế, trong một đêm liền vang dội toàn cầu, xuất hiện ở trên đầu đề các báo chí tạp chí tin tức, có thể nói là hắc mã vương tử trong mắt tất cả cô gái, nhưng mà anh cao cao tại thượng như vậy, vậy mà lại thích cô gái tánh khí táo bạo, tính tình bướng bỉnh này, anh thật sự không rõ, cô gái này ngoại trừ khuôn mặt ra, còn có nơi nào làm cho anh mê thế này? Thế nhưng làm cho anh có thể rơi vào thật sâu như vậy, không cách nào tự kềm chế.

"Ai......" Anh nặng nề thở dài.

Lăng lăng thân thể cứng ngắc của mình, hai mắt kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn xụi lơ ở trên người cô, anh giờ phút này giống như là một đứa nhỏ làm nũng, cũng như là một thụ đại hùng dính trên người, mặc dù là một thụ đại hùng to lớn, nhưng mà..... Lại ngoài ý muốn vô cùng đáng yêu.

"Anh không đói bụng sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Không đói bụng!" Anh trả lời.

"Ăn một chút gì đi, anh một ngày cũng chưa ăn cái gì!"

"Không có khẩu vị!"

"Không có khẩu vị cũng phải ăn a, chỉ là một bát cháo loãng, rất dễ dàng tiêu hóa, ăn một chút đi!" Tử Thất Thất nhỏ nhẹ khuyên bảo, chỉ sợ thân thể anh đã suy yếu càng trở nên suy yếu thêm.

"Nếu tôi ăn, em phải đút cho tôi a?" Anh tựa vào ngực cô, nói một câu làm nũng ngay cả mình cũng không dám tin tưởng.

"Nếu anh thật sự ăn, tôi sẽ đút cho anh!" Tử Thất Thất cười nói.

"Được...." Mặc Tử Hàn bỗng nhiên rời khỏi thân thể của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, tà mị cười nói, "Hay là dùng cái này để đút cho tôi đi!"


Cái gì?

Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Anh... Đừng làm rộn, tôi là nói thật, anh phải ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể mau khỏe lại, cho nên....."

"Tôi hiện tại cái gì cũng ăn không vô!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, từ từ nhích tới gần môi cô nói, "Nếu không phải tôi không có bao nhiêu khí lực, tôi hiện tại nhất định sẽ lập tức ăn em, tôi hiện tại trừ em ra.... Cái gì cũng ăn không vô!"

Trên mặt Tử Thất Thất nháy mắt ửng đỏ, nhìn anh chậm rãi nhích lại gần mình, chính mình lại xấu hổ lui về phía sau.

Anh có phải là bệnh nên thần chí không rõ? Làm sao lại nói ra một câu buồn nôn như thế? Hơn nữa tất cả động tác cũng giống như một đứa nhỏ gắt gao kề cận cô, quả nhiên.... Sinh bệnh nên mọi người đều trở nên rất kỳ quái.

"Giúp tôi ăn.... Xin nhờ...." Hắn nhẹ giọng nói, tiếp tục nhích tới gần.

Xin nhờ?

Lại là hai chữ này, người người đàn ông này có phải là nói nghiện rồi?

Nhưng.... Coi như anh thông minh, cô thỏa hiệp.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón môi anh đi tới, nhưng là....

"Rầm" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng thô bạo mở ra.


Mặc Thiên Tân vẻ mặt tức giận đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm người đàn ông nửa đè mẹ cậu, rất nhanh đi tới trước mặt anh, rống to nói, "Ba, ba thật là quá đáng!"

Quá đáng?

Mặc Tử Hàn chau mày, nhìn chằm chằm tiểu quỷ phá đám chuyện tốt của anh.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"Ba còn hỏi tại sao? Sáng sớm liền phái người đàn ông tên Hổ Phách kia xông vào phòng của con, cưỡng đi điện thoại di động của con, tịch thu máy tính trong phòng con, còn nói cái gì con không được liên lạc với bất kì ai, OK, những thứ này con tiếp nhận, con cũng có thể không truy cứu, nhưng mà người người đàn ông kia lại đang lúc ăn cơm giám hộ con, đang tắm rửa giám hộ con, lúc ngủ cũng giám hộ, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng trông trừng con, mặc dù hắn cũng là người đàn ông, nhưng người đàn ông nhìn người đàn ông không phải càng kỳ quái sao? A a a a a..... Con chịu không nổi rồi, tức chết con, ở nơi này con liền muốn điên rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi của Mặc Thiên Tân thao thao bất tuyệt oán trách, hơn nữa khuôn mặt còn tức giận, hiển nhiên cũng không phải diễn kịch, đó là bởi vì....

Tối nay, khi cậu nằm ở trên giường ngủ say, theo thói quen nửa đêm tỉnh lại, sau đó đi nhà xí, nhưng vừa mới mở mắt, liền thấy trong phòng tối như mực một bóng người đứng ở bên giường của cậu, trong nháy mắt tóc gáy dựng lên, toàn thân run rẩy, cả người trực tiếp bị hù sửng sốt, mà lúc này, bóng người kia đột nhiên khom người xuống, mở miệng nói, "Tiểu thiếu gia, có cái gì cần tôi lấy giúp không?" Vốn là thanh âm người người đàn ông này cũng rất nặng nề cứng nhắc, lại phối hợp thêm không khí đêm tối, trực tiếp khiến hồn cậu bị dọa chạy, hơn nữa tiểu đệ đệ trên người cậu không nghe lời cũng bị dọa.... Mở miệng.

Thật sự là rất mất mặt, cậu lại trước mặt người khác bị dọa đái....Đái....Đái....

"A a a a" Cậu kêu to, ngay cả tim cũng chết rồi.

Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất lăng lăng nghe cậu oán giận không ngừng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức đến đỏ bừng. Mà lúc này Tử Thất Thất mới nhớ tới, buổi sáng Mặc Tử Hàn ra lệnh với Hổ Phách, đồng thời cũng nhớ tới tính tình đại biến lúc trước của anh, là từ lúc nói chuyện điện thoại với Phương Lam. Lẽ nào.... Anh trở nên như vậy là có quan hệ với tiểu Lam?

Anh cắt đứt liên lạc bên ngoài của cô với Thiên Tân, có phải là không muốn cho bọn họ liên hệ với tiểu Lam?

Tiểu Lam rốt cuộc nói với anh cái gì? Vậy mà sẽ làm anh tức giận như vậy?

"Ba!" Mặc Thiên Tân lớn tiếng gọi anh, tức giận nói, "Ba mau đưa người đàn ông này xào đi, con cả đời này cũng không muốn thấy hắn nữa!" Vừa nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới một màn rất rất rất mất thể diện kia, muốn cậu về sau làm sao dũng cảm sống?

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tức giận của cậu, bất đắc dĩ nói, "Anh ta chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của ta, cái này không thể trách anh ta, là ta muốn anh ta giám thị con hai mươi bốn giờ!" Bất quá hắn khi đó không có suy nghĩ chuyện ngủ, tắm, cùng đi vệ sinh, đây là hắn sơ sót.

"Con mặc kệ, tóm lại đừng đưa người đàn ông gọi Hổ Phách ấy đến, bằng không ba để cho thúc thúc cao hai thước kia tới giám thị con đi, con thấy chú ấy cũng tới Anh quốc, ba làm cho chú ấy tới giám thị con đi, có được hay không?" Tay nhỏ bé của cậu nắm lấy ống tay áo Mặc Tử Hàn, không ngừng khẩn cầu.


"Cái này....." Mặc Tử Hàn do dự nói, "Kim Hâm, anh ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, Hổ Phách là người có thể yên tâm, ta không thể cho con thay người!"

"Cái gì?" Mặc Thiên Tân tức giận, cau mày lại một lần nữa hỏi, "Ba thật sự không để cho con đổi?"

"Đúng!"

"Thật sự không đổi?"

"Đúng!"

"Ba xác định không đổi?"

"Đúng!"

"Được" Mặc Thiên Tân đột nhiên rống to, sau đó khóe miệng tà ác gợi lên, tức giận nói, "Không đổi thì không đổi, có gì đặc biệt hơn người, bất quá vốn con còn muốn để ba với mẹ hai người điềm điềm mật mật ở trong bệnh viện một thời gian ngắn, nhưng hiện tại con thay đổi chủ ý, bắt đầu từ hôm nay phải ngủ ở nơi này, hơn nữa.... Con muốn ngủ ở giữa hai người!"

Cậu nói xong liền lập tức bò lên giường, nằm ở chính giữa giường rộng hai thước, còn đắc ý vỗ vỗ chỗ trống bên trái mình, nói, "Mẹ,..... Bắt đầu từ hôm nay mẹ cũng không cần sợ đang ngủ bị người động tay động chân rồi, con trai bảo bối thân ái của mẹ sẽ bảo vệ mẹ đến hừng sáng!"

Tử Thất Thất kinh ngạc! (⊙﹏⊙)~

Dường như..... Đây là một chuyện tốt!

Cái trán Mặc Tử Hàn nháy mắt nhăn lại.

"Ngươi lập tức rời khỏi cái giường này cho ta, rời khỏi căn phòng này!" Anh tức giận gầm nhẹ.

"Con không muốn, con muốn ngủ ở đây, nếu ba nhất định muốn con đi, tốt lắm, mẹ cũng theo con đi, bởi vì cái gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, muốn đi cùng đi, muốn lưu cùng nhau lưu, muốn ngủ cùng ngủ, hơn nữa hoạt động thúc đẩy tiêu dùng mua một tặng một này, ba quả thực chính là chiếm đại tiện nghi, mau trốn vào trong chăn tranh thủ vui mừng đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui