Cha Tôi Là Chiến Thần


Dưới tác động của cả thù hận và lợi ích, màn thay đổi này của nhà họ Lương đã lặng lẽ bắt đầu!
Nhà họ Lương bây giờ ngoài mặt thì vẫn hòa thuận như cũ nhưng không ít người đã biết rằng đây chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi.


Hôm nay, Dương Tiêu vẫn như thường lệ lái Maserati của Lương Nhã Trân đến nhà trẻ đón Hinh Nhi tan học.

Kết quả vừa xuống xe, Dương Tiêu đã nhìn thấy Hinh Nhi đang cãi nhau với một cậu bé, bên cạnh còn có mấy bạn nhỏ vây quanh.

“Con nhện thông minh này của tớ không phải cho cậu chơi đâu, có giỏi thì bảo cha cậu mua cho cậu!
Cậu bé nói chuyện vênh váo tự đắc, vừa nhìn đã biết là ông tướng nhỏ của đám trẻ, cậu bé vừa mở miệng, liền có bạn nhỏ khác phụ họa.

“Tớ xem tin tức rồi, cha Hinh Nhi là Trần Khải Hoàng nhỉ, đi tù mất rồi, không có ai mua cho cậu ấy đâu~”
Cô bé tức giận đáp lại: “Cha tớ không phải là Trần Khải Hoàng!”
“Với lại tớ cũng không thích con nhện của cậu, nhà tớ có một chú chó máy, thú vị hơn cái này của cậu nhiều, hứ!”
Vừa nghe thấy Hinh Nhi nói trong nhà có chú cún máy thú vị hơn thứ trong tay cậu bé, hai mắt ông tướng sáng lên, lại không phục mà nói.

“Cha tớ nói rồi, con nhện thông minh này chính là sản phẩm mới ra kỹ thuật cao! Chú cún máy ở nhà cậu không thể nào thú vị hơn nó đâu.



Nhưng trẻ con vẫn luôn tò mò chứ không ghi thù, vừa nghe Hinh Nhi nói như vậy, các bạn ban nãy còn cùng phe với ông tướng bây giờ liên lập tức đi đến cạnh Hinh Nhi.

Bạn nào cũng tò mò hỏi: “Oa, Hinh Nhi, nhà cậu có chú cún máy hay hơn con nhện này thật sao?”
“Khi nào đem tới cho bọn tớ xem đi?”
Bỗng chốc, Hinh Nhi đắc ý cười hi hi nói: “Ở trên xe đó, đợi lát nữa cha tới đón tớ rồi các cậu có thể nhìn thấy rồi~”
Ông tướng bỗng chốc bị cướp hào quang thì không vui, kết quả đúng lúc nhìn thấy cha mình đi tới liền vội vàng hét.

“Cha, cậu ấy bắt nạt con!”
Cha của ông tướng cũng là một người đàn ông ngang ngược, tai to mặt lớn đeo một sợi dây chuyền vàng to.

Vừa nhìn thấy con trai nói bị người ta bắt nạt thì liền vội vàng hùng hồ đi tới.

Nghe con trai nói xong, hắn nhìn Hinh Nhi một lượt, nhếch miệng cười: “Bạn nhỏ, ai dạy cháu ba hoa vậy?”
“Con nhện thông minh này là hàng mới nhất, khắp thế giới cũng không tìm thấy thứ gì tốt hơn nó đâu.



“Các cháu bị nó lừa rồi!”
Cha ông tướng đã nói vậy, các bạn nhỏ khác liền lập tức quay lại về bên cạnh ông tướng.

Đối diện với người lớn, Hinh Nhi vừa lo vừa sợ, mắt rơm rớm nói: “Cháu không có ba hoa…!”
Đúng lúc này, Dương Tiêu cũng đi tới nói: “Hinh Nhi, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Cha!”
Nhìn thấy Dương Tiêu, Hinh Nhi bỗng chốc tìm được chỗ an toàn, vội vàng chạy tới.

Lúc này, một giáo viên cũng đi đến nói: “Sao hai đứa vẫn còn cãi nhau vậy?”
Cô giáo nhìn thấy hai phụ huynh, dở khóc dở cười: “Bọn trẻ nhất quyết nói đồ chơi nhà mình tốt hơn, nếu phụ huynh đã tới thì tôi cũng giao hai đứa nhỏ cho các anh.


Nói xong, cô giáo quay về.

Tên ngang ngược kia nhìn đánh giá bộ dạng mặc đồ làm việc bình thường của Dương Tiêu, không nhịn được mà giễu cợt cười.

“Ha ha, tôi nghe nói cha đứa nhỏ này vào tù rồi, vậy anh là cha dượng nó?”
“Không phải chứ tôi nói này, mọi người đều là cha mẹ, dạy cái gì không tốt lại dạy con ba hoa?”
“Con nhện máy tôi mua cho con này là kĩ thuật mới nhất được Hiệp hội Trí tuệ Thế giới công nhận, tôi muốn xem anh có thể đem ra thứ gì!”
Nhà mình vì bị phá bỏ mà di dời được bồi thường đến tám con số, mua cho con cái gì cũng là tốt nhất.

Con gái một người làm công như mày cũng có tư cách tranh với con trai tao?
Nhìn thấy tên giàu xổi này, Dương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Nếu đồ chơi của Hinh Nhi hay hơn con nhện này thì anh định thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận