“Vậy mà ai ngờ anh còn có tâm trạng thông đồng với ông ấy để trêu đùa tôi, hừ!”
Lâm Minh Tâm chống nạnh oán giận, trợn trắng mắt liếc Dương Tiêu một cái.
Dương Tiêu khẽ cười, anh nói: “Cô có cảm thấy mình được bổ sung thêm chút kiến thức về lĩnh vực võ học không?”
“Hả?” Lâm Minh Tâm hơi sửng sốt, ngay sau đó, cô ấy nhớ lại trận đấu vừa rồi của mình và Trương Nghịch Luân.
Không thể không nói, đột nhiên cô ấy nhớ tới rất nhiều chi tiết, thậm chí còn có cảm giác ngộ nhận ra rất nhiều điều.
“Cha đỡ đầu Đông Hải là một trong những cao thủ hàng đầu đấy, được so tài với ông ấy là một cơ hội cực kỳ quý giá.”
Dương Tiêu khẽ bình luận.
Mà khi nghe Dương Tiêu nói vậy, cô ấy lập tức hiểu ra.
Hóa ra, Dương Tiêu có ý tốt nên mới sắp xếp để cô ấy được giao đấu với cao thủ hàng đầu, để cô ấy có thể đột phá đến một cấp độ cao hơn của võ học.
Đột nhiên, cô nhớ lại buổi lễ khai mạc khi trước, cô ấy đã nói muốn được giao đấu với một cao thủ hàng đầu như Lý Long Phi.
Thật không ngờ, giống như vận mệnh an bài giúp cô ấy có thể đạt được ước nguyện, mới đó mà Dương Tiêu đã giúp cô ấy thực hiện tâm nguyện.
Một nhân vật huyền thoại như cha đỡ đầu Đông Hải, nói ông ấy là cao thủ có cấp bậc ngang Lý Long Phi cũng không sai!
Nghĩ vậy, Lâm Minh Tâm lén liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái.
Rõ ràng là anh có ý tốt giúp cô ấy thực hiện tâm nguyện, đáng ra vừa nãy cô ấy không nên oán trách anh như vậy.
Đột nhiên, trái tim cô ấy bỗng xuất hiện thứ cảm xúc khó tả dành cho Dương Tiêu.
Thấy cô ấy không nói gì, Dương Tiêu quay đầu nhìn cô ấy, mở miệng: “Hử? Làm sao vậy?”
Lâm Minh Tâm hoàn hồn, ổn định lại tinh thần, cười cười, chuyển chủ đề khác.
“Nhưng đúng là không thể tưởng tượng được, Dương Tiêu, không ngờ đại ca trước kia của anh lại là một nhân vật có cấp bậc lớn cỡ đó! Chưa kể, ông ấy còn là một cao thủ võ học nữa chứ!”
“Có phải giờ anh bản lĩnh như vậy cũng là nhờ ông ấy chỉ dạy không?”
Nhìn cô gái mê võ học bỗng hóa thân vào vai một đứa nhóc tò mò đủ thứ chuyện, Dương Tiêu cũng không biết nói thế nào.
Dạy cái gì chưa biết, nhưng nếu nói đến những bản lĩnh đó thì Trương Nghịch Luân không dạy anh, mà là anh dạy Trương Nghịch Luân mới đúng.
“Nhưng mà, lợi hại là việc của lợi hại, anh tuyệt đối không được quay về con đường cũ đâu đấy.”
“Hứa với tôi, đây là con đường một đi không trở lại, dù có nói thế nào đi chăng nữa, một khi anh lộ mặt đấu đá ngoài giang hồ, sớm muộn gì cũng phải trả giá!”
“Anh cứ coi như suy nghĩ vì Hinh Vũ đi, hãy suy nghĩ cho cuộc sống an toàn sau này của cô bé.”
Dương Tiêu thật sự cạn lời, anh nói: “Sao cô còn lảm nhảm nhiều hơn cả Lương Nhã Trân vậy?”
Lâm Minh Tâm tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau đó mở miệng nói: “Tóm lại anh phải đồng ý với tôi trước, chưa kể tôi đã hứa với Nhã Trân sẽ không để anh quay về công việc cũ rồi!”
Dương Tiêu hết cách, đành phải thuận theo ý cô ấy, gật đầu đồng ý.
“Nào, chúng ta chạm tay nhau một cái, coi như lời hứa được thành lập.”
Lâm Minh Tâm vươn nắm tay trắng nõn ra trước, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ hệt ánh mặt trời.
Dương Tiêu nở nụ cười gượng gạo, đành phải giơ nắm tay mình ra khẽ chạm vào nắm tay nhỏ của cô ấy.
……
Tại văn phòng chủ nhiệm Đông Hải.
Hôm nay, nhiều người nhận được tin tức, có một nhân vật có địa vị cực cao sẽ tới đây.
Cả văn phòng đã chuẩn bị nghi thức sẵn sàng nghênh đón khách quý!
Khi tận mắt nhìn thấy vị khách xuất hiện, người nào người nấy cũng sửng sốt!
“Chà, còn trẻ như vậy!”
“Cậu ta chính là Tranh Vân Phong trong truyền thuyết sao?”
“Đệ nhất thiếu gia của Đông Hải, là hội trưởng thương hội Long Minh!”
“Anh ta còn là người đứng đầu danh sách thừa kế Tranh Thị, có thể nói, tương lai Tranh Thị sẽ thuộc quyền kiểm soát của anh ta.”
“Chậc chậc, đúng là không thể so sánh người với người được, tuổi còn trẻ vậy mà đã nắm giữ quyền lực lớn như vậy!”
“Nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán này, Tranh Vân Phong lại càng kiêu ngạo hơn!
Anh ta ngẩng cao đầu tựa như một con sư tử Châu Phi dũng mãnh, bước đi trông thật quý tộc, đi vào văn phòng cùng nhóm trợ lý của mình!
Trong văn phòng có một người đàn ông cỡ tuổi trung niên trông có vẻ phúc hậu, ông ta chính là Phó cục trưởng Liêu của Đông Hải.
Tranh Vân Phong ngồi xuống ghế làm việc trong văn phòng: “Nghe nói cục trưởng Triệu không có ở đây?”
Anh ta đã hẹn cục trưởng Triệu trước, đương nhiên, mục đích là để miễn bỏ chức vụ chủ nhiệm mới văn phòng An Ninh của Dương Tiêu.
Phó cục trưởng Liêu thấy thái tử gia của Tranh Thị - Tranh Vân Phong tới thì hai mắt sáng bừng, lễ pháp trả lời: “Đúng vậy, cục trưởng Triệu có việc cần tới đế đô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...