Cha Tôi Là Chiến Thần
Lời này vừa nói ra, hai cha con bọn họ lập tức phát uy với Khương Thành Lăng.
Phải biết già trẻ lớn bé trong nhà họ Khương đều không dễ chọc.
Trong lòng Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm không khỏi chùng xuống.
Lương Yến Anh nắm lấy cơ hội và nói với Lương Nhã Trân: “Cháu gái, đừng trách cô không nể tình thân thích.”
“Mau bắt Dương Tiêu của cháu quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi đi! Nhân lúc bây giờ còn kịp.”
Lương Nhã Trân cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lo lắng nhìn Dương Tiêu.
Ngay khi cô không biết phải làm gì.
“Sao cô có thể ăn nói như vậy? Cô có biết lễ phép không hả!”
Không ngờ Khương Thành Lăng lại đột nhiên quay đầu lại mắng con gái của Lương Yến Anh!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tại sao cậu chủ nhà họ Khương lại đi quở trách người trong nhà?
Vẻ sửng sốt viết đầy mặt con gái của Lương Yến Anh.
Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm cũng không biết tại sao.
Lương Yến Anh càng choáng hơn, sau đó vội nhìn chồng mình một cái.
Là đàn anh của Khương Thành Lăng, chồng bà ta cũng rất khó chịu khi con gái mình bị mắng mỏ vô cớ, bèn nói với Khương Thành Lăng.
“Thành Lăng, ai bảo cậu nói những lời này?”
“Bây giờ bọn họ là người bêu xấu em trai cậu trước, sao cậu có thể không phân phải trái như thế chứ?”
Kết quả, vào lúc này, gia chủ của nhà họ Khương là Khương Phong Phàm cũng đi tới!
Con gái của Lương Yến Anh ngay lập tức đến bên ông ta và khóc nức nở: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Khương Phong Phàm nghe cháu gái kể lại chuyện đã xảy ra xong thì không khỏi có chút tức giận.
Ông ta trừng Khương Thành Lăng một cái: “Con hồ đồ rồi à?”
Khương Thành Lăng hết đường chối cãi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cả nhà Lương Yến Anh cười phá lên, đưa mắt nhìn về phía ba người Dương Tiêu, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
Cho dù Khương Thành Lăng hồ đồ rồi, nhưng chỉ cần Khương Phong Phàm ra mặt cho bọn họ là được! Thậm chí còn tốt hơn.
Trái tim của Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm thắt lại.
Nhưng khi Khương Phong Phàm nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Dương Tiêu…
Trong lúc nhất thời, cả người không khỏi run lên, sau đó sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Ông ta không quên rằng sau khi cuộc đấu giá diễn ra vào ngày hôm đó, ông ta định chặn xe của Dương Tiêu lại suýt chút nữa bị một cô gái trẻ bên cạnh Dương Tiêu giết chết!
Tất cả những người ông ta gọi đi đều bị thương nặng, hiện vẫn đang nằm trong ICU.
Cảnh tượng hôm đó, tới giờ ông ta nghĩ tới mà vẫn còn sợ.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng “phế vật” trong miệng cả nhà Lương Yến Anh lại chính là Dương Tiêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Phong Phàm cũng quay lại, trở mặt mắng con gái của Lương Yến Anh.
“Thành Lăng nói rất đúng, sao cháu có thể không lễ phép như thế chứ?”
“Lập tức đi xin lỗi người ta đi!”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.
Tại hiện trường chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, miệng của ai cũng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào miệng.
Sắc mặt của cả nhà Lương Yến Anh lại càng trở nên khó coi như ăn phải phân.
Cho dù bọn họ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Khương Thành Lăng hồ đồ thì thôi đi.
Tại sao Khương Phong Phàm, người chủ sự của nhà họ Khương cũng hồ đồ theo?
Thấy con gái lại bị mắng, ông ta nghiến răng bênh vực: “Cha, bọn họ là người nói xấu Thành Lệ trước! Bọn họ nói Thành Lệ có thể chất gầy yếu, bị đào thải!”
Kết quả vào lúc này, một người họ hàng của nhà họ Khương vội vàng chạy tới: “Có, có chuyện rồi!”
“Thành Lệ đã bị căn cứ gửi về! Cậu ta thậm chí còn bị thu hồi giấy chứng nhận được cấp trước đó, nói là thể chất của cậu ta quá kém, không đủ tư cách để tham gia huấn luyện đặc biệt…”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt toàn bộ nhà họ Khương đều thay đổi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thể chất quá kém? Làm sao có thể chứ?
Thành Lệ là người có thể trạng cường tráng nhất trong gia tộc mà.
Thoáng cái, toàn thể người nhà họ Khương như mất hồn.
Đặc biệt là gia đình Lương Yến Anh càng như đang trên bờ vực sụp đổ.
Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm ngạc nhiên nhìn về phía Dương Tiêu.
Lại bị anh đoán đúng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...