Cha Tôi Là Chiến Thần


"Trông cũng xinh đẹp đấy.

Chẳng lẽ nhà coi trọng mấy đứa nhà mình? Là Khải Thái hay là Vân Phong đây?"
Ông cụ Tranh Triêu Tịch cũng mở miệng cười: "Thật hiếm khi có một cô gái nhỏ có tâm ý như vậy, sắc đẹp cũng nghiêng nước nghiêng thành, ra tay cũng hào phóng.

"
"Cha nghĩ, chắc hẳn thân phận không tầm thường đâu, chúng ta cũng chưa chắc có được cô con dâu như vậy đâu!"
Mọi người đều nghe thấy những lời này, không ngờ một buổi đấu giá lại đổi lấy một duyên phận cho cậu chủ nhà họ Tranh?
Thấy vậy, Linh Ân đột nhiên đứng dậy.

Trai tim trong lòng mọi người đều nhảy lên, đến rồi!
Ngay khi họ nghĩ rằng Linh Ân sẽ nhân cơ hội tặng năm cây thuốc cổ truyền Trung Quốc cho ông cụ Tranh có địa vị cao nhất.

"Ông chủ, đây là của anh!"
Linh Ân cung kính dâng năm loại thuốc Trung Quốc bằng cả hai tay cho Dương Tiêu dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người!

Cái gì?
Ngay lập tức, tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc sững sờ, như thể nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Cái này, cái này không phải là cho Tranh Triêu Tịch sao?
Tâm trí của mọi người trong nháy mắt đông cứng lại, ánh mắt đều rơi vào người thanh niên đang bình tĩnh ngồi trên ghế.

Đây, tên nhóc này là ai thế?
Khương Phong Phàm cứ tưởng rằng Dương Tiêu đã nhận thua trong trận đấu vừa rồi, bây giờ toàn thân ông ta hoàn toàn chết lặng.

Không ngờ dược liệu này lại là đưa cho anh?
Tranh Kiến và Tranh Triêu Tịch cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt tái nhợt!
Cảnh tượng này chắc chắn đã làm bẽ mặt hai người họ trước công chúng!
Tuy nhiên, Dương Tiêu phớt lờ phản ứng của mọi người.

Bây giờ mọi thứ đã ở trong tay anh, anh đứng dậy cầm theo thuốc và trực tiếp rời khỏi hiện trường dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ.

Để lại mọi người trợn mắt há mồm ở phía sau.

Khương Phong Phàm chú ý đến phản ứng của hai cha con Tranh Kién, đồng thời ông ta cực kỳ không cam lòng, đột nhiên tâm sinh ác ý!
"Nếu bây giờ mình mang đồ đến tặng Tranh Triêu Tịch, hiệu quả có tốt hơn không?"
Càng nghĩ, Khương Phong Phàm càng cảm thấy khả thi!
Vì vậy, ngay sau đó, ông ta lặng lẽ rời khỏi hiện trường và gọi một cuộc điện thoại.

!
Sau khi rời khỏi cuộc đấu giá, Dương Tiêu vừa lái xe vừa nhớ lại quá trình của cuộc đấu giá vừa rồi.

Anh còn nhớ trong những vòng đấu giá trước, mẹ vợ Trương Nguyệt cũng đã ra giá mấy lần.


Chiếc vòng cổ ngọc trai màu trắng, bà ta thậm chí còn tranh với một người phụ nữ khác, và cuối cùng mua được chiếc vòng cổ với giá cao.

Anh không nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình hiện tại của nhà họ Trương có thể mua được cái giá đó.

Trương Nguyệt vẫn luôn ham vật chất, hư vinh và sĩ diện.

Tuy nhiên, đây không phải là việc của anh.

Linh Ân ngồi ở ghế phụ cười khúc khích: “Ông chủ, vừa rồi bọn họ còn tưởng tôi đưa cái này cho ông cụ kia đấy.


"Còn nói tôi nhìn trúng cậu chủ gì đó, muốn trèo cao, tôi khinh! Tôi mãi mãi chỉ thích đế tôn đại nhân thôi.


Dương Tiêu cười khổ, ngay khi anh đang định nói gì đó thì đột nhiên anh phanh gấp lại, mấy chiếc ô tô màu đen từ hai bên lướt qua, buộc chiếc Panamera của Dương Tiêu phải dừng lại!
Cửa xe vừa mở ra, sáu bảy tên côn đồ đã vội vàng xuống xe, trên tay ai cũng cầm theo thanh sắt và mã tấu!
Linh Ẩn cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ai muốn chết thế?"
Ngay lập tức, nhiệt độ trong khoang xe như bị đóng băng!
Chỉ với một câu nói mà đã giống như thay đổi thành một người khác, cảm giác tinh tế và đáng yêu mà cô ta mang lại cho mọi người vừa rồi hoàn toàn biến mất, khí chất vua sát thủ “Hồng Quả Phụ” của cô ta ngay lập tức xuất hiện!.


ngôn tình sủng
Dương Tiêu không cảm xúc nói: "Không cần giết chết.

"
“Vâng.

” Linh Ân gật đầu, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Lúc này, từ trong xe đối phương có một người quen thuộc bước xuống, Khương Phong Phàm!
"Nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần, giao vật phẩm lúc nãy ra thì các người sẽ không có chuyện gì, nếu không thì các người sẽ hối hận đấy.

"
Trong khi ông ta đang nói những lời này, bóng dáng của Hồng Quả Phụ vụt qua như một bóng ma!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận